Chương 9: (Vô Đề)

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 9

Mỹ nhân ngư để ý thấy Lục Huề đang nhìn cậu, cậu ngồi thẳng người lên, hai chân vẫn giữ nguyên tư thế quỳ khép nép, cậu hỏi: Sao thế ạ?

Cũng không thể trả lời mỹ nhân ngư là mình đang suy tư xem rốt cuộc có bán cậu ta lấy tiền nổi không được, Lục Huề đưa tay vén đại chỗ tóc trước trán lên, đánh trống lảng qua quít:

"Tôi đang nghĩ xem cậu ăn được gì, cậu ăn thức ăn cho cá không?"

Tuy đợt trước từng cho mỹ nhân ngư ăn đồ ăn giống mình rồi nhưng hồi ấy có biết là cậu ta quý giá thế đâu, tốt xấu gì vẫn là nhân ngư, kiểu gì kiểu không thể bắt ăn thức ăn cho cá được, Lục Huề nghĩ bụng phải hầu cái cậu này hẳn hoi vào.

Mỹ nhân ngư dè dặt thảng thốt, Lục Huề còn chủ động hỏi thăm xem mình ăn gì kìa, thái độ ngược hẳn ngày thường, thân thiện hơn trước bao nhiêu, quả nhiên ảnh vẫn yêu mình và con lắm, ảnh chỉ ngại thôi.

"Gì em cũng ăn được ạ, lúc thì ăn cá, lúc thì ăn ít phù du, tảo tiếc các thứ nữa nè." Thực đơn được quyết định dựa vào khả năng săn mồi của mỹ nhân ngư hôm đó.

Xem ra là động vật ăn tạp dễ nuôi, món gì cũng đớp hết, chăm như chăm người là được thôi.

Lục Huề lấy một gói sandwich kẹp nhân bí đỏ khoai môn trên kệ, xé vỏ ra rồi đưa cho mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư xáp lại gần ngửi thử, xác định là đồ ăn bèn cắn một miếng nhỏ, ngọt ghê!

Cậu đã được ăn món này bao giờ đâu, cứ mềm mại dẻo dính thơm phức ngon ngọt, thèm quá đi mất, đúng là Lục Huề tốt với cậu nhất, không thì cả đời cậu cũng chẳng được nếm thử đồ ăn ngon như này đâu ý!

Quả đúng là cá thích ăn đồ ngọt.

Ăn đi. Lục Huề tiện tay để cả túi to bánh sandwich bí đỏ khoai môn vào cạnh chỗ mỹ nhân ngư, sau đó đi ra cửa chính châm điếu thuốc cho mình, hắn nhả một hơi khói thuốc, móc điện thoại đã ngấm nước biển ở trong túi ra, chưa được bao lâu đã hỏng đến cái điện thoại thứ hai, với tình hình kinh tế hiện tại của mình thì đúng là đã nghèo còn mắc cái eo.

Anh đang làm gì đó?

Mỹ nhân ngư đã lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Lục Huề từ bao giờ không hay.

Lục Huề còn đang nghĩ ngợi dở, nghe thế giật thót hết cả hồn, suýt thì rơi nốt điếu thuốc trong tay,

"Đù! Tưởng cậu đang xem tivi cơ mà?"

Xem hết rồi ạ.

Mỹ nhân ngư tủi thân tha thiết chỉ vào tivi.

Lục Huề nhìn theo hướng ngón tay của mỹ nhân ngư, quả địa cầu có màu khổng lồ xuất hiện trên màn hình, xem hết đâu mà xem hết, mất sóng thì có, ở ven biển hay bị như này lắm, truyền hình cáp, điện thoại bàn, di động đều thường xuyên mất tín hiệu.

Cái gì đây ạ?

Mỹ nhân ngư ngửi thấy mùi thuốc rất nồng, giây lát đã bắt đầu ho sù sụ không kiểm soát được, Khụ khụ...

Giờ mỹ nhân ngư đang là của báu đấy nhé, Lục Huề chỉ sợ cậu ta bị va vấp đụng chạm, còn chưa rõ mỹ nhân ngư hít phải khói thuốc gián tiếp liệu có ảnh hưởng giá cả không nữa, hắn vội đổi điếu thuốc sang tay kia, Cậu đứng xa ra.

Nhưng tivi không xem được xong thì mỹ nhân ngư chỉ muốn luẩn quẩn quanh Lục Huề, Lục Huề bảo cậu đứng tránh xa ra cậu cũng chỉ lùi lại nửa bước tượng trưng thôi.

Thấy mỹ nhân ngư không chịu về chỗ, Lục Huề nghi ngờ hỏi: Cậu làm gì đấy?

À thì... Lòng dạ mỹ nhân ngư rất đơn thuần, có tâm sự gì phơi hết lên mặt, cậu ấp a ấp úng một hồi lâu,

"Cái phim Nàng tiên cá ấy ạ..."

Lục Huề nhả một hơi khói trắng sang hướng khác, lạnh nhạt cắt lời:

"Tôi bảo rồi mà, dăm ba hôm nữa mới về cơ."

"Ý em không phải là đĩa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!