Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 8
Nãy còn đang hục hặc với Lục Huề, bản thân mỹ nhân ngư cũng không ngờ sẽ lỡ đạp vào nước biến hình ra đuôi cá, bản thân cậu cũng rối hết bài vở, đằng nào Lục Huề cũng tìm lại được con rồi, hay là mình tranh thủ xuôi xuôi theo rồi xuống nước luôn thể đi.
"Thôi lần này bỏ qua..." Mỹ nhân ngư vươn tay ra với Lục Huề, bản năng muốn sống khiến Lục Huề lùi lại một bước, mỹ nhân ngư hơi hơi bất mãn, Anh đưa con cho em.
Lục Huề mở to mắt, những kí ức về giông gió trên biển dần dà hiện rõ đường nét của chúng, trong trí nhớ của hắn cứ toàn những sóng nước lấp loáng, rồi lại có thứ gì nhòe mờ khó tả, cuối cùng nó đã được lấp đầy bằng đường nét và màu sắc trọn vẹn, ấy là đuôi cá, đuôi cá của nhân ngư.
Gió biển se lạnh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, những cơn sóng dập dìu vỗ vào bãi cát kèm theo âm thanh trầm đục nhịp nhàng, ánh trăng bàng bạc dịu dàng phủ lên cơ thể người cá, dường như từng giọt nước đều tựa những viên kim cương long lanh rạng rỡ, tỏa ra vầng sáng êm đềm, vây cá năm màu thoải mái quẫy vẫy giữa không trung khiến người ta hoa hết cả mắt.
Đuôi cá to bản làm nhân ngư trông cao vọt hẳn lên, thậm chí còn cao hơn Lục Huề một cái đầu, lần đầu tiên Lục Huề cảm nhận được khí thế lấn át từ trên trông xuống ở cái cậu thần kinh đây.
"Lục Huề, sao anh không nói gì á?"
Cuối cùng mỹ nhân ngư cũng để ý thấy vẻ khác thường của Lục Huề, ảnh im lặng quá đà, con ngươi màu nâu lập lòe vầng sáng, liệu có phải tại mình bất thình lình biến thành hình dáng nhân ngư làm ảnh hãi hùng không ta?
Nhưng cậu đã kể cho Lục Huề vụ cậu là người cá từ lâu rồi mà.
Cậu... mỹ nhân ngư? Giọng điệu Lục Huề đầy hoài nghi, hắn vẫn không thể tin hoàn toàn được, ai gặp phải cái việc như này mà tin nổi cơ chứ, mỹ nhân ngư á, nhân vật chính trong truyện cổ tích đến trẻ con 3 tuổi còn chẳng thèm tin, giờ cứ thế sống sờ sờ đứng lù lù ngay trước mặt mình.
Nhưng hình như đúng là có những việc chỉ mỹ nhân ngư mới làm nổi, ví dụ như cứu mình đang đuối nước giữa gió lốc, hay tìm ra tiền vàng dưới biển sâu.
Mỹ nhân ngư mím môi, trông có vẻ không được vui lắm, tương phản mồn một với dáng vóc cao to lừng lững của cậu,
"Em bảo với anh rồi mà, em là người cá, chẳng lẽ trước giờ anh vẫn không tin ư?"
Nhìn biểu cảm phức tạp của Lục Huề là mỹ nhân ngư sáng tỏ trong bụng, quả nhiên không tin, uổng công mình tín nhiệm ảnh đến thế, gặp nhau lần thứ hai là thổ lộ sạch sành sanh với ảnh luôn.
Lục Huề gồng nắm đấm thật chặt, viên ngọc trai trong lòng bàn tay kêu lách cách vì bị siết, chuyện như này bảo hắn tin kiểu gì, kể cả mỹ nhân ngư biến hình ngay trước mắt hắn thì hắn vẫn bán tín bán nghi, ngờ vực liệu đây có phải màn ảo thuật không.
Anh nhẹ thôi!
Mỹ nhân ngư túm ngay lấy cánh tay Lục Huề, bẻ ngón tay hắn tách ra để giải cứu bé con của hai người khỏi lòng bàn tay, sau đó cậu cho vào túi nuôi con nằm dưới lớp vảy ngay trước mặt Lục Huề,
"Anh bóp làm con đau đó."
Nhắc tới ngọc trai xong Lục Huề lại nhớ tới những gì Lục Huy nói, mỹ nhân ngư có thể sinh sản ngọc trai, thảo nào mỹ nhân ngư cứ gọi viên ngọc trai này là em bé, hóa ra là vì thế, còn cụ thể mỹ nhân ngư đẻ như nào, đẻ từ đâu, đẻ trong trường hợp nào, đẻ bao nhiêu thì đều chưa rõ.
Những lời đồn cứ nửa giả nửa thật, song có một điều không thể nghi ngờ, mỹ nhân ngư thực sự tồn tại trên đời.
"Hôm nay em ở trên bờ suốt, giờ phải về đáy biển thôi." Mỹ nhân ngư nhớ là buổi chiều Lục Huề đã lên trấn một chuyến, Anh mua được đĩaNàng tiên cáchưa nè?
Đầu Lục Huề sắp nổ đến nơi, một con nhân ngư cao to cường tráng đòi hắn mua đĩa phim Nàng tiên cá, hắn chớp đôi mắt đã cay nhòe, Dăm hôm nữa.
Vẫn phải đợi tiếp, sao muốn xem Nàng tiên cá thôi mà cũng trắc trở thế, tại Lục Huề cả đấy, nếu hôm đấy ảnh không đi thì mình đã được xem xong lâu rồi.
Đây mới là lần đầu tiên Lục Huề tiễn mình về đáy biển, mỹ nhân ngư cứ thấy kì kì, cậu ngượng nghịu nói, Em về thật đây nha.
Lục Huề có ảo giác như kiểu đang tiễn người yêu về nhà, lưu luyến bịn rịn dưới tầng nhà người ta ấy, nhưng ở đây chả có nhà lầu cũng chả có người yêu người đương gì sất, có mỗi biển cả đang ngủ yên và nhân ngư biến hình đột ngột.
Lục Huề thường ngày tính tình cục súc, cứ nói mấy câu đã sừng sộ lên mà giờ hiền hậu lạ thường, mỹ nhân ngư ngoái đầu ngó hắn mấy lượt xong mới quyến luyến tung người bật nhảy vào biển, tốc độ của người cá dưới biển cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, nước biển đen ngòm vừa lăn tăn dợn sóng là thân hình hoàn mỹ của cậu ta đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Huề.
Sóng biển dập dềnh nối nhau, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn chân Lục Huề khiến hắn giật mình bừng tỉnh, dọc bờ biển vắng lặng có mỗi tiếng sóng dịu dàng, dường như mỹ nhân ngư chỉ là một giấc mơ.
Lục Huề cúi đầu nhìn, điện thoại của mình đã bị nước biển nhấn chìm lõm sâu vào đáy cát, hắn khom người nhặt lên, rất muốn gọi Lục Huy hỏi han cho rõ, tiếc là điện thoại không hoạt động được nữa.
Điên thật rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!