Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 6
Nửa đêm cơn mưa xối xả mới tạnh, Lục Huề cứ băn khoăn về cuộc gọi từ Lục Huy, không tài nào ngủ ngon giấc, thậm chí có lúc lơ mơ xong không phân biệt được đấy là mộng hay là thực, giây trước hắn còn đang nghĩ ngợi sao Lục Huy không liên lạc với mình, giây sau khung cảnh trước mắt đã đột ngột biến đổi, hắn đang ở giữa đại dương sóng cả trào dâng, có giãy giụa thế nào cũng không thế chống chọi lại tự nhiên, nước biển nhanh chóng ộc hết vào mũi miệng hắn, lồng ngực nặng nề, cảm giác ngạt thở ào đến không kịp trở tay.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, có một bóng dáng mờ nhòe lao vụt qua nước biển cuồn cuộn, ánh trăng trắng nhờ rọi lên người cậu ta phản xạ thành những tia sáng rực rỡ sắc màu, lấp lánh sóng nước, gần như hòa làm một với dòng biển, thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc dài màu bạc tựa loài tảo biển uốn lượn trong nước, càng đến gần càng trông thấy rõ những đốm sáng rung rinh nơi con ngươi màu xanh lam của cậu ta, gương mặt quen thuộc ùa vào tầm nhìn.
Cậu trai...
Bỗng cổ tay Lục Huề bị siết chặt, sức lực khổng lồ kéo vòng hắn vào lòng, đôi môi mềm mại vụng về phủ lên môi hắn, chữ nuy kẹt lại trong cổ họng, hai tay cậu nuy bắt đầu vuốt ve loạn xạ khắp cơ thể hắn, hắn giật nảy mình, chạm phải đôi mắt mê mệt say đắm của cậu nuy, khao khát chiếm hữu và chinh phục từ ánh nhìn ấy khiến hắn hoảng hốt trong bụng, bắt đầu vô thức giãy giụa, nước biển cứ ùn ùn kéo tới, tràn vào khoang mũi hắn lần nữa, cảm giác chết đuối khiến hắn buộc phải mở bừng mắt ra.
Căn phòng mờ tối, bày trí quen thuộc, trần nhà cũ kĩ, Lục Huề trợn to đôi mắt, hít thở lấy hít thở để, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dường như tất cả những thứ vừa nãy không phải là mơ, ấy đều là thật.
Sau khi đại não được cung cấp đủ dưỡng khí, dòng suy nghĩ của Lục Huề cũng dần dà về lại vị trí, cả người hắn đẫm mồ hôi, hắn lê cái chân đang hơi ê ẩm đau ra tủ tìm cái áo may ô để thay, trước khi xuống nhà, hắn liếc ra ngoài cửa sổ tầng 2 theo thói quen, phía dưới cây dừa đằng xa, cậu nuy đang lén lút nhấp nhổm nấp sau thân cây, mưu tính cái gì không biết nữa.
Trời mới hửng sáng, mỹ nhân ngư bèn lên tinh thần vào bờ, bước đến trước cửa hiệu xong dũng khí vừa mới góp được nháy mắt tan sạch, cậu không dám gõ cửa, thế là lại lẳng lặng rút lui về chỗ cây dừa, cậu bấu vào thân cây, 800 các cảnh tình huống sau khi gặp Lục Huề xẹt qua trong đầu.
"Liệu ảnh có kiểu không mở cửa cho mình luôn không nhỉ?"
"Nhỡ đâu lại không cho mình vào nhà nữa thì phải làm sao đây?"
"Mình tìm thêm cho ảnh đồng tiền vàng nè, chắc giờ ảnh phải nguôi giận rồi ha?"
"Chốc nữa mình sẽ chủ động thêm tí, bảo là mình tha thứ cho ảnh rồi đó."
Mỹ nhân ngư đang tựa lưng vào thân dừa lẩm nhẩm độc thoại, tiếng kẽo kẹt vang lừng trời đất của cửa cuốn đằng sau làm cậu giật hết cả tờ lờ mình co cẳng chạy ngay về phía biển, nhưng Lục Huề vừa gọi cậu một câu là cậu đã hèn hèn dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Đứng lại.
Mỹ nhân ngư đứng như điểm danh canh gác, hai chân thẳng tắp, hai tay vòng ra phía trước, ngón tay đan vào nhau, lúc Lục Huề đi ra trước mặt cậu cậu chỉ dám hơi nâng mắt lên ngó trộm Lục Huề.
"Cậu lén lút nấp ở đây làm cái gì đấy hửm?"
Mỹ nhân ngư xòe bàn tay ra, lại một đồng xu vàng,
"Vụ hôm qua anh sừng sộ với em xem như xí xóa nha, về sau không được thế nữa đâu."
Lục Huề xọc tay vào mái tóc rối bù của mình, cái tên này mắng cho cũng không đi, chả hiểu đầu óc cấu tạo kiểu gì nữa luôn, lại còn tự chủ trương bỏ qua cho mình mới ngược đời chứ, Lục Huề cảm giác đúng kiểu đấm vào cục bông, cuối cùng mọi nực cười, tức tối, bất lực đều biến thành một tiếng cười khan.
Lục Huề bật cười, ngũ quan của hắn rõ nét sâu đậm, vẻ ngoài sắc bén, biểu cảm thường ngày toàn vừa nghiêm túc vừa thiếu kiên nhẫn, vậy mà nụ cười lúc này lại toát ra phần nào ấm áp, ngay vết sẹo dao cũng chẳng dữ tợn mấy nữa.
Mỹ nhân ngư giỏi được đằng chân lân đằng đầu, Lục Huề cười nghĩa là hết giận rồi, cậu đã dám bạo dạn trách móc,
"Hôm qua anh sừng sộ lên thế, còn đuổi em đi, còn làm em không được xem tập sau của"Nàng tiên cá
"nữa, thực ra em cũng hơi hơi bực mình đó nha."
Toàn những cái khỉ gió gì ấy nhở?
Nhiệm vụ thất bại, cộng thêm bị thương, lần lữa hoài chẳng liên lạc được với Lục Huy, khó khăn lắm kết nối xong giờ lại đứt đoạn mất, một loạt các vấn đề chồng chất lên nhau, tâm trạng Lục Huề bức bối thậm chí còn tương đối sốt ruột, cái cậu trai nuy thì cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt hắn, thao thao bất tuyệt mấy câu chả ra đầu ra đuôi, nghe mãi xong thấy cũng buồn cười vãi, mây mù trong lòng Lục Huề cũng dần dà tan theo.
"Bực mình mà cậu vẫn đến à?"
Lục Huề cố tình chế giễu cậu ta,
"Có khí phách tí thì đã ở nhà."
Vừa mới làm lành xong, mỹ nhân ngư không muốn cãi nhau với Lục Huề nhe,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!