Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 5
Có một khoảnh khắc Lục Huề cảm giác mình bị cái đồ ngốc này chơi khăm rồi ấy, do thấy đối phương tâm thần nên mới hạ thấp cảnh giác, lộ tên thật đã đành xong còn chẳng bẫy cho đối phương nêu tên được luôn, bảo không có tên ai tin? Lừa bọn ngu chắc?
Nếu đối phương không chịu nói thì Lục Huề cũng không muốn gặng hỏi, hắn nhếch môi cười hừ một tiếng.
Mỹ nhân ngư cảm giác ánh mắt của Lục Huề bỗng sắc sảo hẳn, nụ cười mập mờ sâu xa khiến cậu rùng cả mình, cậu không thích biểu cảm của Lục Huề như này lắm, rõ ràng Lục Huề vừa mới tiếp thu chuyện cậu và em bé mà.
Lục Huề...
Lục Huề nhấc tay cắt ngang lời mỹ nhân ngư,
"Cậu bảo phải về còn gì? Đi mau lên đi."
Mỹ nhân ngư cứ thấy Lục Huề đang giận hay sao ấy mà cậu không dám hỏi, cậu do dự chần chừ bước ra khỏi cửa hiệu, liên tục ngoái đầu, vẫn chẳng thấy Lục Huề đi ra tiễn mình, cuối cùng ỉu xìu trở về đáy biển.
Cậu nghĩ ngợi mãi, cố gắng hồi tưởng từng chi tiết vừa nãy chung đụng với Lục Huề, cuối cùng đưa ra kết luận, Lục Huề tức tối là vì mình không có tên.
Có lẽ với loài người thì tên là thứ quan trọng lắm, có phải nếu không có tên thì mình chưa thể trở thành con người đích thực không nhỉ.
Mỹ nhân ngư túm ngay cái đuôi con rùa biển sâu lướt ngang cạnh cậu, rùa biển sâu sống lâu, chắc nó hiểu biết hơn đám cá chỉ có trí nhớ 7 giây kia nhiều,
"Cụ có biết tên cháu là gì không ạ?"
Nhưng cậu quên mất, chính bởi rùa biển sâu sống quá lâu nên nhiều việc các cụ rùa cũng chẳng nhớ rõ nữa, rùa biển sâu im lìm hồi lâu, hình như lại rơi vào trạng thái lú lẫn tuổi già,
"Cậu vừa hỏi cái gì ấy nhở?"
"Cháu không có tên ư? Cháu nhớ cháu có mà, mỗi tội cháu không nhớ ra được luôn."
Rùa biển sâu khuyên bảo cậu,
"Nghĩ nhiều thế làm gì? Có thì cũng có con cá nào gọi đâu."
Mình muốn làm người, làm người thì chắc chắn phải có tên, Lục Huề có tên thế cậu cũng muốn có tên, ngày mai đi hỏi Lục Huề vậy, hỏi xem mình nên lấy tên gì cho hay.
Chập tối, ánh nắng mặt trời không còn chói chang quá nữa, rọi xuống vàng óng một khoảng nơi mặt biển, gió lướt ngang mặt biển dậy những thanh âm oàm oạp, Lục Huề ngồi trên ghế xếp hút thuốc lá, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu qua trông theo phản xạ.
Lúc cậu trai nuy dở hơi cám hấp đi về mình cũng quên không theo ra quan sát, xem thử xem rốt cuộc cái tên này đi hướng nào hoặc là bám đuôi cậu ta về nhà, dặn người nhà cậu ta trông cho kĩ vào, đừng ra đường giá họa người ta nữa.
Chợt ting một tiếng, chuông điện thoại dồn dập cắt đứt dòng suy tư của Lục Huề, điện thoại bàn đang reo, hắn không vội nghe ngay mà nhìn chằm chằm về phía điện thoại bàn, ánh mắt như đuốc, chờ tới lúc sắp tắt mới đứng dậy nhấc ống nghe.
Cuộc gọi im lìm, Lục Huề cũng không cất lời nói chuyện, nghe loáng thoáng thấy cả tiếng hít thở giữa tiếng đường dây rè nhè nhẹ, thật lâu sau, một giọng nam quen thuộc vang lên.
Huề, chú về rồi à?
Anh Huy. Lục Huề thở phào một hơi, Vâng.
Lục Huề và Lục Huy là trẻ mồ côi đào tẩu khỏi cô nhi viện, thế giới bên ngoài đầy rẫy chông gai, Lục Huy lớn hơn Lục Huề 5 tuổi, hai anh em vật lộn nhọc nhằn ở khu ổ chuột với hoàn cảnh tạp nham, xem như cũng gian nan trưởng thành.
Chú không sao chứ?
"Bị thương tí ở chân, nhưng không nghiêm trọng đâu."
Sim điện thoại của họ là sim rác, máy của Lục Huề rơi xuống biển từ lâu, hắn thử liên lạc với Lục Huy mấy lần mà không được, cả hai đã giao hẹn với nhau là khi nào không tìm được đối phương thì sẽ về cửa hiệu ven bờ biển để chờ.
"Trao đổi qua điện thoại bất tiện lắm, thu dọn đồ đạc đi mai anh đến đón chú, có việc gì nói trực tiếp luôn cho rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!