Chương 41: Ngoại truyện 3.1

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Ngoại truyện 3.1: Quái vật biển cả

"Cán bộ trật tự biển đến kìa!"

Không hiểu ai hô lên một tiếng khiến đám sinh vật đại dương đang hóng hớt lập tức náo loạn tản đi hết, hai con cá mập vẫn cứ đánh nhau túi bụi, hoàn toàn chẳng hay biết hiểm nguy sắp sửa tới gần, một bóng dáng cao lớn khỏe khoắn xuất hiện trên mặt biển, chưa ai kịp phản xạ gì thì mặt một trong hai con cá mập đã ăn nguyên cú đấm siêu mạnh, làm nó bay ra xa hẳn vài mét, mõm con còn lại cũng bị uốn cong queo, nó lộn tận mấy vòng bắn lên mặt nước.

Các sinh vật đại dương nhỏ bé khác đều xuýt xoa hít sâu một hơi, rối rít chắp tay trước ngực mặc niệm tập thể thay cặp cá mập, ngay giây tiếp theo giọng nói hùng hồn vang dội cất lên.

"Tui xem xem ai còn dám đánh nhau nào, cẩn thận tui nặn mấy người thành cá viên chiên giòn đấy nhớ!"

Nhân ngư trẻ tuổi khoanh tay trước ngực, khí phách hiên ngang nhìn xuống cá mập đang rũ đầu ỉu xìu, mái tóc xoăn buộc đuôi ngựa bay lượn giữa không trung, cơ bắp trên cánh tay thoáng nổi gồ lên, chiếc chuông gắn ở vòng kim loại trên bắp tay kêu leeng keeng trong gió biển, ánh nắng gắt rực rỡ chiếu lên thân hình trắng lóa phát sáng của cậu, oai phong vô cùng.

Các sinh vật đại dương khác chỉ dám ló mỗi đôi mắt lên mặt biển, nhỏ giọng rầm rì,

"Hay thôi mình đi đi, liệu có liên lụy cá biển không?"

Ai? Người cá trẻ tuổi thình lình cúi xuống, mặt mũi đúng kiểu phản diện, gần như dí sát sạt vào con cá nhỏ vừa lên tiếng,

"Đứa nào làu bàu nói xấu tui đó?"

Gương mặt đột ngột phóng to của nhân ngư trẻ tuổi đập vào mắt, bầy cá nhỏ sợ hãi túa đi chạy trốn,

"Toi rồi toi rồi, đánh cá kìa!"

"Ê! Chạy đâu mà nhanh thế!" Người cá trẻ tuổi khỏe như vâm song cũng không tài nào ngăn đám cá hốt hoảng tứ tán dưới biển, cậu tức tối đập một phát xuống mặt nước, đại dương dịu dàng tiếp nhận hành vi bạo lực của cậu, Hừ!

Trông biển khơi mênh mông, nhân ngư vốn đã huênh hoang sẵn bắt đầu tức tối vô cớ, chả con cá nào chơi với cậu, vẫn chưa đến ngày gặp các ba, hơn nữa các ba cứ dặn đi dặn lại là không cho cậu tiếp cận vùng biển gần bờ.

"Bé nhân ngư đáng thương ấy là ai kia?"

Nhân ngư trẻ tuổi bắt chước giọng điệu bố cậu, độc thoại một mình,

"Là Trân Châu nhà chúng ta đó."

Hầy!

Trân Châu dài cái giọng ra thở hắt, làm bọn cá nhỏ trí nhớ 7 giây giật mình phải đi vòng qua cậu để tránh, cậu còn bực hơn, lại đấm đá hành hung mặt biển một trận, Tức tức tức tức!

Nhưng mà sắp đến thời kì sinh sản của mình rồi, nghĩ đến đây Trân Châu chợt dừng động tác, tầm mắt phóng ra phía đường bờ biển, cách xa quá đi mất, chỉ có đại dương, chẳng hề thấy được thành phố ven bờ.

Trước giờ cậu luôn luôn là em bé ngoan nghe lời ba và bố, nhưng có phải nếu kì sinh sản sắp tới thì tạm thời khỏi nghe cũng được không nhỉ, cậu phải đi tìm bạn đời của cậu, bao nhiêu cá thế mà hình như cậu chẳng có đối tượng đặc biệt hợp gu nào, nếu vậy mình đành phải vào vùng biển gần bờ thử vận may thôi.

Sau khi thuyết phục bản thân, Trân Châu rũ hết gánh nặng lặn sâu vào nước, bơi về phía bờ cát.

Lúc nào Trân Châu cũng ghi nhớ kĩ lời dặn của ba và bố, vùng biển gần bờ nguy hiểm, con người còn nguy hiểm hơn, kể cả tò mò thì cũng phải chọn một khu vực thật vắng vẻ.

Ý thức đề phòng của cậu rất tốt, cậu nhổ hẳn một dải tảo dưới đáy biển đội lên đầu để ngụy trang, kể cả loài người có bắt gặp cậu thì họ cũng chỉ nghĩ đấy là một cục hải sản cấp thấp vô dụng thôi.

Hưm hưm... Trân Châu thư thái ngân nga, khu bãi biển cậu chọn đây hơi bị hoang vu quá, gần như chả trông thấy dáng ai, đến nhà cửa cũng lác đác thưa thớt, cậu vẫn nhớ mang máng khung cảnh hồi bé ba và bố dẫn cậu ra phố, chợ của loài người cực kì đông đúc, khách khứa tấp nập dọc ngang, có giống bây giờ đâu.

Huhu... Tiếng nức nở thấp thoáng không rõ từ đâu vọng lại cắt ngang dòng suy nghĩ của Trân Châu, cậu chưa bao giờ khóc kiểu như này, hoặc cậu không khóc hoặc đã khóc thì phải gào toáng lên cho ba với bố đều nghe thấy, nếu không có ai dỗ thì khóc làm cái gì.

Trân Châu nghi nghi trong bụng, đi mò tìm nguồn gốc phát ra âm thanh, xong mới trông thấy một người đang ngồi xổm bên bãi đá cứ khóc nấc lên, người này có làn da ngăm đen, tóc ngắn cũn, trông vóc dáng cũng cao ráo, người ngợm to đùng thế kia mà gặp vấn đề đi khóc nhè nức nở, đúng là phí phạm.

Yến Hồi đang vùi đầu vào cánh tay khóc khản cả họng, cậu bé muốn về nhà, cậu nhớ bố mẹ quá, cậu không nên đến cái nơi gọi là thành phố lớn này, chẳng thà chết đi cho xong...

Ê? Một giọng nam lạ mặt vang lên cùng với tiếng nước,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!