Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 4
Socola à? Lục Huề tỉnh lắm, hắn thấy xàm xí quá rồi, thằng nhóc này mà mò ra tiền vàng thật thì tội gì suốt ngày phải quây tảo biển che thân?
Tấm chiếu mới mỹ nhân ngư không rõ socola là cái gì, cậu lơ mơ ừa một tiếng, sợ Lục Huề không nhận, giơ đồng xu vàng ra gần thêm xíu nữa.
Cái đồng xu vàng sắp dí vào mặt mình đến nơi, Lục Huề quay đầu sang theo phản xạ, quan sát ở cự ly gần trông cái đồng tiền vàng này còn thật hơn, hắn thoáng ngần ngừ, chầm chậm vươn tay về phía cậu nuy, đầu ngón tay chạm phải kim loại cứng chắc, không giống socola, hắn còn đang lưỡng lự xem có nên nhận không thì cậu nuy đã chớp lấy thời cơ, tẽ ngón tay hắn ra rồi dúi đồng tiền vào lòng bàn tay.
Lục Huề thử nâng ước lượng, ngón tay khẽ khàng cọ bớt lớp bùn phía trên đi, ánh sáng kim loại của đồng xu vàng lấp lánh chói lóa trong làn nắng chiếu rọi, tiền vàng thật này, vãi! Thằng nhóc ghê gớm thế cơ à?
Cậu moi đâu ra đấy?
Lục Huề không thể không nhìn cậu nuy bằng con mắt khác, bọn họ làm nghề thợ săn tiền thưởng toàn sống đời hiểm nguy rình rập, nếu tìm được tiền vàng dễ vậy thì sao phải sấp mặt thế nữa làm gì?
Cậu nuy chỉ ra biển cả ngay gần,
"Em mò dưới đáy biển cho anh đó, gần đây em mới tổng vệ sinh, vứt mất kha khá rương kho báu, bây giờ chỉ tìm được mỗi đồng này thôi."
Tào lao nữa?
Lại còn tổng vệ sinh, cậu là công nhân vệ sinh môi trường chắc? Lại còn tổng vệ sinh đại dương ạ.
Cho tôi hả? Lục Huề nâng mắt liếc hỏi, trông tình hình cậu ngốc này chả có khái niệm gì về tiền vàng, đồng này chưa xem là to, cũng chưa rõ độ thuần khiết như nào nhưng đảm bảo là bán ra tiền, cho không ai lại chê đâu? Làm lơ lời lãi có mà dại.
Xem ra Lục Huề thích thật nè, mỹ nhân ngư gật đầu lia lịa, Tặng anh đó.
Không dưng đi quà cáp, đảm bảo có vấn đề.
Đồng tiền vàng xoay vòng vun vút giữa những ngón tay Lục Huề, hắn không ngẩng đầu, thấp giọng hỏi:
"Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Mình có đạo đức nghề nghiệp của một thợ săn tiền thưởng, nếu đã nhận tiền từ cậu nuy thì chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu cậu ta đưa ra.
Cậu trai nuy mừng rỡ phấn khởi lắm, vậy là Lục Huề chịu chấp nhận sự tồn tại của cậu với bé con rồi phải không?
"Thế anh cho em với bé con ở lại được không?"
Mỹ nhân ngư rón rén thỏ thẻ, cậu sợ Lục Huề cự tuyệt, bổ sung thêm, Ở một lát thôi.
Mình vẫn chưa ở trên bờ lâu được, nếu chỉ nán lại một lúc thì hẳn là không làm phiền ba sấp nhỏ lắm đâu ha?
Cái tính cục súc của Lục Huề cũng đến ngán ngẩm trước cậu nuy, tên này chưa gây ra thương tích thực chất cho mình, cưỡng chế xua đuổi thì hôm sau cậu ta lại xuất hiện, trị ngọn không trị gốc, biết đâu còn moi thêm rác đại dương ra tặng cho mình, trông cái bộ dạng kia hình như cũng vô gia cư lắm, đằng nào mình chẳng mở cửa làm ăn, cậu ta chịu ngồi yên trong cửa hàng đừng gây sự láo nháo là được.
Thực ra đến giờ mình vẫn chưa xác định được thân phận cái cậu này, giữ lại trong phạm vi quan sát sẽ càng dễ kiểm soát hơn, nếu cậu ta có toan tính gì khác mình cũng có thể đề phòng, còn nếu cậu ta ngốc thật thì hình như cũng chẳng ảnh hưởng đến bản thân là mấy.
Nhìn điệu bộ Lục Huề tương đối suy tư, mỹ nhân ngư sợ hắn không đồng ý, bèn ngồi xổm xuống níu cánh tay hắn nhẹ nhàng lay lay,
"Chỉ một lúc thôi mà."
Đàn ông con trai to đùng đùng mà cứ trưng ra cái ánh mắt dầm dề giả vờ đáng thương, mặt dày ghê chứ, Lục Huề siêu dị ứng kiểu sến súa nhì nhèo, hắn rút tay mình ra với vẻ chê bai.
"Cậu mà rước thêm phiền phức cho tôi là tôi xúc cậu về với biển khơi như xúc con bạch tuộc kia đấy nhé, chả phải cậu là mỹ nhân ngư à? Tuyệt phối luôn."
Nói vậy nghĩa là chịu cho mình ở lại rồi nè, mỹ nhân ngư sung sướng khôn kể, cậu quen được đằng chân lân đằng đầu, thái độ của Lục Huề hơi hòa hoãn đi tí là cậu đã quên sạch ấm ức trước kia.
Anh đang xem gì đó?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!