Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Ngoại truyện 1
Bên bờ biển, có ba đứa trẻ con đang hớn hở vì nhặt được một chiếc vỏ sò rất xinh đẹp, mỗi tội vỏ sò đóng cực kì chặt, kín như bưng, mở kiểu gì cũng không thấy hé ra.
"Bố tớ từng bảo với tớ, vỏ sò ngậm miệng kín thế này là chết rồi đó."
"Chết á? Thế thôi vứt xừ đi cho xong."
"Nhỡ bên trong có ngọc trai thì sao?"
Ba đứa trẻ con bàn bạc tới lui, một đứa trong đó nêu ý kiến:
"Hay đập thử ra xem nào?"
Đáng tiếc thay cho chiếc vỏ sò xinh đẹp, nhưng nhỡ bỏ lỡ viên ngọc trai bên trong thì ba đứa còn tiếc hơn, vừa nói chúng vừa đi tìm cục đá, chuẩn bị đập cho vỏ sò vỡ tan.
Ê. Một giọng nam xa lạ lạnh nhạt cắt ngang động tác của ba đứa trẻ con, chúng đồng loạt ngoái đầu, trông thấy một anh con trai cao hơn chúng mấy tuổi đứng cạnh đó.
Cậu con trai hai tay đút túi, đầu mày nhíu chặt, tuổi vẫn còn nhỏ mà biểu cảm nghiêm túc, không rõ đã đứng đấy bao lâu rồi nữa.
Làm sao?
Bán cho tao. Cậu con trai bước lên một bước, giơ tay ra với chúng, rõ ràng hỏi mua mà giọng điệu ngang tàng, cảm giác như sắp sửa cướp luôn đến nơi, Bao tiền?
Chắc ba đứa con nít cũng rén rén trước khí thế của cậu kia, chúng đưa mắt nhìn nhau, đứa bạo dạn hơn tí lắp bắp lên tiếng báo giá.
Hai mươi tệ.
Cậu con trai không mặc cả, lấy ra 20 tệ dúi vào tay đứa nhỏ, giật ngay lấy chiếc vỏ sò.
Thấy cậu con trai dứt khoát thế là thằng bé con hơi hơi hối hận, thấy mình ra giá bị thấp quá, bèn giả vờ gồng lên nói to.
"Không đúng, phải năm mươi cơ."
Song cậu con trai còn chả buồn liếc nhìn chúng, cậu xoay vòng cánh tay lấy đà rồi ném một phát thật mạnh ra phía biển khơi, vỏ sò đã được cậu trả về với đại dương.
Ê! Ba đứa trẻ con nhốn nháo, túm lấy cánh tay cậu con trai đòi cãi lí,
"Sao anh vứt đi, bọn tôi bảo 50 cơ mà, anh đã trả đủ tiền đâu."
Cậu con trai cao hơn chúng nó cả cái đầu, nhìn chúng từ trên cao xuống bằng ánh mắt dữ dằn, toát ra vẻ đáng sợ không hợp với lứa tuổi khiến chúng phải nhút nhát rụt tay lại.
"Chả phải tự chúng mày ra giá à, hét giá chụp giật thế ai thèm quan tâm?" Thấy ba đứa bé còn muốn kì kèo tiếp, cậu con trai rũ mắt nhìn 20 tệ trong tay chúng nó,
"Không cần thì tao xin lại nốt 20 tệ này nhé."
"Ai bảo là không cần!"
Không thể để vừa mất bát vừa mất cả mâm được, ba đứa trẻ con sợ cậu trai lớn giật nốt 20 tệ, chúng giữ chặt tiền trước ngực ù té bỏ chạy, chạy ra xa xa xong còn không quên ngoái lại lè lưỡi lêu lêu cậu con trai.
Cậu con trai cũng chán chả buồn so kè với chúng nó, đúng lúc có người lên tiếng gọi sau lưng.
"Lục Huề, anh vừa hỏi thăm người ta rồi, cái nhà xập xệ này không có ai ở, từ giờ về sau mình sẽ ở đây luôn."
Cậu con trai tên là Lục Huề liếc qua vị trí vỏ sò rơi xuống nước, cách xa bờ thế chắc sẽ không bị người ta nhặt phải nữa đâu ha, xinh đẹp vậy mà, dù còn sống hay chết rồi thì đập đi cũng phí của giời quá.
Anh. Lục Huề quay người lại đi về phía căn nhà lụp xụp, cậu nói với anh trai lớn bên trong cửa tiệm,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!