Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 36
Có một con cá nào đó cứ như học sinh tiểu học, do hôm sau là ngày đầu tiên đi làm nên tối hôm trước cả con cá mất ngủ vì hưng phấn quá đà, làm lụng nguyên ngày, Lục Huề đã nhọc đến nỗi mí mắt díp hết vào rồi mà cậu cứ nhất quyết lèm bèm không ngừng nghỉ bên tai Lục Huề.
"Lục Huề, mai là em đi làm rồi nè, không ngờ chưa gì em đã tìm được việc nhanh thế ấy."
Lục Huề hít sâu một hơi rồi thở hắt ra cụt lủn, Ừm.
"Không ngờ biến thành người rồi mà công việc của em lại vẫn là làm mỹ nhân ngư, anh trông thấy trang phục hôm nay họ mặc chưa? Cái đuôi cá nhìn giống thật dã man luôn."
Hải Tam Nhi bẽn lẽn chọc hai ngón tay vào nhau, ngửa đầu 45 độ thỏa thích tưởng tượng về công việc tương lai,
"Sau này em mặc bộ trang phục đó là sẽ y như hồi ở biển nè."
Lục Huề buồn ngủ gà gật lắm rồi, không buồn để ý đến Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi vẫn có thể tiếp tục độc thoại nội tâm một mình,
"Anh nói xem, họ đều chưa gặp mỹ nhân ngư, sao lại tưởng tượng ra được hình dạng mỹ nhân ngư vậy nhỉ?"
Nói cũng có lí, Lục Huề trở mình, hắn nghĩ vẩn vơ, có lẽ hồi xưa có người từng gặp mỹ nhân ngư thật, giống kiểu mình ấy, từ đó mới xuất hiện hình tượng mỹ nhân ngư người đời quen thuộc của hiện tại.
"Em chưa đi làm bao giờ hết, không biết ngày mai đi làm sẽ như thế nào nữa."
Hải Tam Nhi có một thói quen xấu, ấy là cứ thích dí sát vào tai thầm thì rì rầm nhì nhèo, Lục Huề muốn giả vờ không nghe thấy cũng sượng, môi ẻm chu cả vào lỗ tai mình đến nơi rồi, Lục Huề bị quấy nhiễu bó tay phải chộp cái mặt Hải Tam Nhi ngăn lại,
"Nếu cậu không muốn đến muộn ngay ngày đầu tiên đi làm thì giờ liệu hồn mà ngủ khẩn trương."
Đến muộn!
Hải Tam Nhi sợ nhất là đến muộn, đi học cậu còn chẳng dám đến muộn nữa là đi làm, cậu vội vàng rúc mình vào chăn chỉ để hở nửa cái mặt, căn phòng im lìm tĩnh lặng, song chưa yên được bao lâu thì cậu đã lại thong dong mở miệng.
"Lục Huề, quần áo mai em phải mặc để ở ghế đúng không ạ?"
Ừ. Lục Huề nhắm mắt lại đáp, suy nghĩ đã dạt đi xa lắm.
Dù đã nghe thấy câu trả lời của Lục Huề nhưng Hải Tam Nhi vẫn chưa yên tâm, cậu làm động tác định ngồi dậy,
"Không được, em phải ra kiểm tra lại."
Chẹp. Lục Huề duỗi cánh tay ra chộp ngay Hải Tam Nhi lôi về giường,
"Cậu vẫn chưa thôi à? Tự cậu đặt quần áo ở đó chứ ai? Lại còn lựa ra lựa vào đổi mấy bộ liền, giờ còn dậy kiểm tra gì nữa?"
Hải Tam Nhi toàn thế này thôi, nhất quyết phải khiêu khích giới hạn của Lục Huề xong mới yên tâm mà ngoan được, bị Lục Huề mắng cái là cậu không dám hó hé gì nữa.
Lục Huề nằm lại xuống giường trước Hải Tam Nhi, một giây, hai giây, hắn mở he hé mắt lén liếc bóng người đằng sau mình, cái dáng lù lù không hề nhúc nhích mà cũng không nằm xuống, sừng sững tại chỗ, vừa nãy giọng mình nghe sừng sộ quá à?
Lần đầu tiên Hải Tam Nhi đi làm, phấn khích một tí cũng dễ hiểu thôi, nhân ngư thích chia sẻ các thứ, nhu cầu tình cảm cao, cũng có phải giờ mình mới biết đâu mà.
Thôi vậy.
Lục Huề than thở trong bụng, chậm rãi lên tiếng, Chưa ngủ đi à?
Nghe thấy giọng điệu Lục Huề mềm mại hẳn đi, Hải Tam Nhi mới dám tủi thân ấm ức trả lời,
"Anh đè lên tóc em rồi."
Lục Huề thở hắt ra một hơi dài, cảm giác bất lực đúng kiểu đấm vào cục bông, chả còn bực bội được gì nữa, hắn quay người sang đối diện Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi giải cứu đám tóc cậu đang bị chèn dưới cánh tay Lục Huề, trông thấy chỗ Lục Huề để dành ra cho mình, cậu ngần ngừ giây lát xong vẫn chai mặt nhào vào vòng tay Lục Huề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!