Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 32
"Bao lâu nữa mới đến nơi vậy?" Lục Huề gối lên cánh tay nằm trên lưng cá voi con, ánh nắng trên cao ấm áp vừa vặn, hắn híp mắt lại, từ lúc hay tin còn nửa ngày nữa sẽ được đoàn tụ với Trân Châu thì đây đã là lần thứ 5 hắn hỏi giờ Hải Tam Nhi rồi.
Sự nhẫn nại của Hải Tam Nhi không phải tốt ở dạng vừa thôi đâu, cậu trả lời câu hỏi của Lục Huề cực kì thân thiện, không chê phiền toái,
"Lúc nào trông thấy đảo là đến nơi rồi á."
"Lúc nào trông thấy đảo, lại cái câu này."
Lục Huề thuộc làu làu câu này đọc ngược cũng được luôn rồi, hắn không tài nào ngủ nổi, bèn ngồi dậy định ăn nốt chỗ lương khô cuối cùng trong túi, bỗng khóe mắt liếc thấy một cây dừa sừng sững trên mặt biển cách đó không xa, Đảo kìa!
Nhìn theo hướng Lục Huề chỉ, hòn đảo có cây dừa dần dần hiện ra trong tầm mắt mọi người, Lục Huề không chịu ngồi yên thêm nữa, phấn khởi rảo bước vòng vòng, miệng lẩm nhẩm liên hồi,
"Đến rồi đúng không? Đến rồi đúng không?"
Đến rồi đó.
Để đảm bảo an toàn, trước khi đi Hải Tam Nhi đã dặn riêng tinh linh đáy biển phải dẫn Trân Châu tới khu biển vắng, hòn đảo này nằm giữa vùng nước, cách xa bờ cát, là chốn nương náu hoàn hảo nhất cho Trân Châu.
Trong lúc đó cá voi con đã dừng lại ở chỗ cách hòn đảo tầm 10 m, Hải Tam Nhi giang rộng vòng tay về phía Lục Huề, chuẩn bị sẵn sàng đỡ hắn bất cứ lúc nào,
"Anh nhảy xuống đi, cá voi con không vào gần hơn nữa được, không là dễ mắc cạn lắm."
"Vất vả cho nhóc quá."
Lục Huề vỗ lưng cá voi con mấy cái rồi nhẹ nhàng bật nhảy hướng tới Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi dễ dàng ôm lấy hắn, sau đó bơi vào hòn đảo.
Hòn đảo này có kích thước vừa vặn, thảm thực vật rậm rạp, biết đâu có cả các loài động vật khác trên đảo nữa, tiếc là tạm thời Lục Huề chưa có nhu cầu khám phá, lên bờ xong hắn cởi quần áo ra vắt bớt nước biển, ngó nghiêng tứ phía tìm kiếm bóng dáng Trân Châu.
"Trân Châu! Ba đến rồi nè."
Hải Tam Nhi chống hai tay ở bờ cát rồi nhảy lên ngồi, buồn cười nhắc:
"Sao Trân Châu ở trên bờ được."
Lục Huề ngoái đầu lại, cá voi con đã biến mất tăm hơi, ngay sau đó tiếng kêu the thé nhỏ nhẻ của cá voi con vang lên, một cột nước phun tóe lên khỏi mặt biển, bé mỹ nhân ngư thì đang lăn lộn xoay vòng vòng trên nóc cột nước, bật cười khanh khách, khi cá voi từ từ nổi lên thì cột nước cũng biến mất theo, bé mỹ nhân ngư rơi xuống đúng vào lưng cá voi.
Trân Châu!
Nghe thấy tiếng Lục Huề là Trân Châu trượt ngay xuống khỏi lưng cá voi, bé quẫy cái đuôi cá của mình bơi về phía bờ, ôm chầm lấy vây đuôi của Hải Tam Nhi mê mẩn cọ rồi dụi với ba nhân ngư, âu yếm xong lại tiếp tục duỗi hai tay ra cho Lục Huề.
Lục Huề ngồi xuống cạnh Hải Tam Nhi, vươn bàn tay to lớn nhấc luôn bé mỹ nhân ngư khỏi mặt nước, Chờ lâu quá rồi ha?
Trân Châu ôm lấy ngón cái của Lục Huề ngó nghiêng chung quanh, chắc đang kiểm tra xem Lục Huề có bị thương không, Lục Huề gãi cằm bé,
"Không bị thương gì đâu."
Nghe thấy Lục Huề nói vậy Trân Châu mới yên tâm, bé úp hai tay lên môi thơm một cái, xong lại làm động tác hôn gió thổi về phía hai ông ba.
Haha. Lục Huề bật cười trước hành động của bé,
"Học ai đấy hả? Xem phim ít thôi nhá."
Hình như nhắc đến tivi xong Trân Châu lại nhớ ra gì đó, bé vịn vào lòng bàn tay Lục Huề nằm xuống, nhắm mắt lại, đặt hai tay lên bụng, nằm rõ là thanh thản, mỗi tội cái môi dẩu loe ra như hoa loa kèn.
Lục Huề không hiểu mô tê gì, quay sang hỏi Hải Tam Nhi, Như này là như nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!