Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 29
Hôm sau, trấn nhỏ ven biển quay về với vẻ tĩnh lặng ngày xưa, ngoài mấy tòa nhà trên trấn bị phá hủy vì bom đạn thì các nơi khác vẫn hệt như bình thường, tín hiệu tivi bị ảnh hưởng, hệ thống phát thanh truyền hình liên tục trấn an người dân, vụ oanh tạc tối qua chỉ là sự cố, chiến tranh sẽ không lan rộng sang nước ta, nhắc quần chúng đừng nên hoang mang.
Một số người đang hoảng loạn tháo chạy cũng không muốn bỏ xứ tha hương, rời khỏi vùng đất mình đã chào đời rồi lớn lên, lựa chọn tin tưởng chính quyền địa phương, một bộ phận khác thì khá cảnh giác trước nguy cơ, vẫn quyết định dẫn gia đình rời đi tới nơi an toàn hơn.
Lục Huề và Lục Huy biết rõ tình thế bên ngoài, vụ tấn công tối qua chắc chỉ để thăm dò, có lẽ sẽ lắng dịu được vài hôm, nhưng đất nước họ đang ở đã không còn yên bình nữa, phải tranh thủ rời đi thật sớm.
Song Lục Huy vẫn chưa từ bỏ vụ mỹ nhân ngư, thậm chí đi thuê cả thuyền đánh cá để xuống biển, tiếc là còn chẳng trông thấy những loài cá khác gần bờ nữa là, nói gì đến mỹ nhân ngư, vùng biển này im lìm như thể đã chết.
"Sao lại thế nhỉ? Sao còn không có cá nữa luôn?"
Lục Huề trầm ngâm im lặng, hắn cúi đầu nhìn về phía mặt biển, nước biển vẫn cứ xanh thăm thẳm, sinh vật dưới đáy biển lơ thơ đến độ tiêu điều, hắn sửng sốt trong bụng, hóa ra Hải Tam Nhi giỏi giang thế thật cơ.
Xui vãi đạn.
Lục Huy lẩm bà lẩm bẩm,
"Có phải tại bom nổ nên gần bờ chả còn cá tôm gì không nhỉ, mình đi tiếp ra xa xem nào."
Bất luận tìm gần bờ hay xa bờ thì cũng chẳng thấy được thứ Lục Huy muốn, cả hai trắng tay quay về.
Lục Huy tương đối cụt hứng, trái lại Lục Huề thì thở phào nhẹ nhõm, trông cái vẻ thong thả của Lục Huề là Lục Huy không vui cho lắm.
"Chú làm sao đấy? Sao anh thấy chú chả bận tâm cái chuyện tìm mỹ nhân ngư tí nào cả?"
Mình để tâm được chắc? Bởi Lục Huề biết trên đời này có mỹ nhân ngư thật, hắn chỉ mong sao Hải Tam Nhi và Trân Châu chạy đi càng xa càng tốt, mãi mãi không bao giờ bị loài người phát hiện ra, song mình không thể nói thật với Lục Huy.
"Anh, nguy hiểm lắm rồi, mình có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào ấy."
Lục Huy thấy hơi nực cười,
"Huề, mình làm nhiệm vụ có lần nào mà không bạt mạng đâu hả? Vụ nào mà chả nguy hiểm hơn việc tìm mỹ nhân ngư đúng không? Rõ ràng làm vố này xong là mình rửa tay gác kiếm được rồi, sao cứ đúng cái lúc quan trọng thì chú lại đi sợ bóng sợ gió thế?"
Lục Huề nghẹn lời, Lục Huy nói không sai, nếu không phải mình đã chung sống sớm chiều với Hải Tam Nhi suốt bao ngày nay thì chắc chắn hắn còn tích cực lùng tìm mỹ nhân ngư hơn cả anh hắn, nhưng giờ thì khác rồi, hắn đã giao hẹn với Hải Tam Nhi, hắn yêu cầu Hải Tam Nhi sống sót đến gặp hắn, vậy hắn cũng phải giữ được cái mạng để còn thực hiện lời hứa.
Mấy hôm nay Lục Huề cảm giác chuyện tìm mỹ nhân ngư đã khiến Lục Huy rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, sáng hắn lênh đênh trên biển với Lục Huy cả ngày trời, rõ ràng cạn kiệt sức lực mà buổi tối vẫn không tài nào thiếp ngủ vì lo cho Hải Tam Nhi, Lục Huề chịu thua, đành lên sân thượng hóng gió.
Chỗ hắn ở bốn mùa quanh năm đều nóng bức, gần như chẳng phân biệt được đâu là xuân hạ thu đông, chỉ có gió biển buổi đêm sẽ biến đổi tí ti, hơi lạnh và ẩm hơn ban ngày.
Chẳng thuyền bè qua lại, mặt biển lặng êm đềm, ngay đến tiếng sóng cũng thành ra âm ỉ, Lục Huề lướt ngón tay ở rìa bồn tắm, đi quanh một vòng, ban đầu còn xem Hải Tam Nhi là đồ hâm hấp suốt ngày tồng ngồng ra phố cơ, sau ấy biết cậu ta là mỹ nhân ngư thì coi cậu ta là công cụ đổi lấy tiền, mình lúc ấy chả khác gì Lục Huy, chăm chăm đề phòng nhỡ người khác biết đến sự tồn tại của mỹ nhân ngư sẽ ngáng mất con đường phát tài của mình, về sau nữa, mình bắt cậu ta thiệt thòi ở tạm trong bể cá vách kính, chứng kiến sự ra đời của Trân Châu, ba người đã sống cuộc sống êm ả ấm áp được một thời gian.
Tháng ngày đẹp đẽ bao giờ cũng ngắn ngủi, Lục Huề thấy Trân Châu còn chưa lớn được là bao, bồn tắm mua riêng cho Hải Tam Nhi cậu ta cũng đã dùng được mấy đâu, sao chưa gì đã cảnh còn người mất?
Gặp mưa gió bão bùng mình còn lo cậu ta sẽ sợ, nào ngờ trông Hải Tam Nhi nhát gan như chuột, mà thấy thời tiết thế kia vẫn vô tư bình thản nằm hứng gió mát.
Lục Huề ngồi vào bồn tắm giống thường ngày Hải Tam Nhi hay làm, hắn ngửa đầu tựa vào thành bồn, thử duỗi tay che đi bóng đêm trước mắt, song những ngôi sao dày đặc vẫn cứ lấp ló qua kẽ ngón tay, hóa ra góc nhìn của Hải Tam Nhi ở trong bồn tắm là như thế.
Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ đá, kèm theo tiếng động lăn tăn, đúng vào lúc ý thức của Lục Huề mơ màng dần thì tiếng sóng nhỏ nhẻ dần dà trở nên dồn dập hơn, lao xao, hết con sóng này nối con sóng khác.
Có tàu đến ư?
Lục Huề mở mắt theo phản xạ, hắn đứng dậy khỏi bồn tắm, không trông thấy thuyền bè trên mặt biển nhưng tự dưng những đợt sóng cứ gấp gáp xô bờ, lẳng lặng cuồn cuộn dưới vầng trăng soi rọi, dập dờn ánh nước, cảm giác kêu gọi thôi thúc ấy quá quen thuộc với Lục Huề, có thứ gì đó sắp sửa nhảy vọt lên khỏi mặt biển.
Mặt biển bỗng chốc dậy nên hàng tầng sóng gợn, ngay giây tiếp theo, một dáng hình quen thuộc tung người bật cao, giữa ánh trăng chiếu rọi, mái tóc dài như thác đổ, thân người lấp lánh những đốm sáng trong suốt khiến cậu trông hệt như tinh linh trên biển, rồi cái bóng ấy lại nhanh chóng biến mất sau làn nước.
Hải Tam Nhi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!