Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 27
"Trân Châu, chờ ở nhà nhé, ba ra ngoài xem thử." Lửa cháy phừng phừng trên mặt biển, mãi mà Lục Huề chẳng thấy bóng dáng Hải Tam Nhi đâu, hắn không thể khoanh tay chờ chết được.
Thấy ba định đi, bé Trân Châu ra sức vỗ mấy cái vào vách bể cá, đôi mắt bé chất chứa vẻ nôn nóng y hệt Lục Huề, bé cũng muốn đi, bé không muốn bị ba bỏ lại ở nhà đâu.
Lục Huề do dự giây lát, nếu mà... lỡ như... lỡ như mình ra đi không về, để Trân Châu ở lại nhà mình, há chẳng phải tình cảnh Trân Châu còn nguy nan hơn, Lục Huề vội nhét Trân Châu vào bình, giả dụ mình gặp sự cố gì thật thì cuối cùng kể cả có bò lết cũng phải thả Trân Châu trở về với biển.
Lục Huề vừa xuống nhà, còn chưa kịp mở cửa thì đã có tiếng gõ vào cửa cuốn, giọng nói gấp gáp mà cực kì quen thuộc vang lên ngoài cửa, Lục Huề, em đây.
Hải Tam Nhi?
Lục Huề vội mở cửa thật nhanh, kéo ngay người vào rồi lập tức đóng kín cửa, cả người Hải Tam Nhi ướt lướt thướt, cậu thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội, có vẻ đã mệt mỏi lắm, Lục Huề níu cậu lại gần quan sát một lượt trên dưới trái phải, không trông thấy vết máu, tạm thời yên tâm được phần nào.
Em không sao.
Hải Tam Nhi toét miệng cười, còn an ủi ngược lại Lục Huề,
"Mấy thứ bay trên trời cũng bỏ đi rồi."
Cuối cùng giờ phút này trái tim cứ đập điên cuồng dai dẳng của Lục Huề cũng hòa hoãn bớt, hắn định nắm lấy tay Hải Tam Nhi theo bản năng, bỗng nghe thấy tiếng xuýt xoa vì đau của Hải Tam Nhi, Ui.
Sao thế?
Lục Huề bẻ tách ngón tay của Hải Tam Nhi ra xem thử, lòng bàn tay Hải Tam Nhi có một vết thương đang rướm máu, không biết là bị cái gì cứa rách,
"Sao lại bị thế này? Còn bị thương chỗ nào nữa không?"
Hải Tam Nhi cuộn tròn ngón tay lại, định giả ngơ giấu vết thương đi,
"Em không sao đâu, nhiều cá bị thương lắm."
Nếu là ngày thường gặp vết thương như này thì Hải Tam Nhi đã khóc lóc kêu ca lâu rồi, sao còn tỉnh bơ thế được nữa, Lục Huề không hỏi nhiều mà đi lấy hộp thuốc ra, sát trùng băng bó vết thương cho cậu.
Hải Tam Nhi muốn gọi tên Lục Huề nhưng Lục Huề cứ rũ mắt im lặng trầm ngâm, bầu không khí trong nhà tương đối đè nén, cậu cũng chẳng biết phải mở lời ra sao, lúc trông thấy Trân Châu trong bình, cậu bèn chọc nhẹ Trân Châu đang giương mắt tha thiết qua lớp thủy tinh.
Không sao đâu.
Má Trân Châu đang áp sát vào thành bình, đôi mắt to tròn nhìn đăm đăm Hải Tam Nhi không cả chớp nháy, ánh mắt ngập tràn lo âu, vậy nhưng Trân Châu trước nay nghịch ngợm giờ cũng im lìm lạ thường.
Hải Tam Nhi cầm lấy chiếc bình ở hông Lục Huề, thấp giọng nói:
"Sao mà cả con cũng nhăn nhó âu sầu thế hả?"
"Tôi đưa hai người đi."
Bỗng Lục Huề lên tiếng.
Nụ cười của Hải Tam Nhi đông cứng nơi gương mặt, cậu hiểu ý Lục Huề, Bây giờ chưa được.
"Sao lại chưa được? Chỗ này sắp sửa đánh nhau thật rồi đấy, cậu có hiểu chiến tranh là gì không? Tình hình như hôm nay mới là mở đầu lẻ tẻ thôi, một khi chiến tranh nổ ra là xác chết đầy đường, sống không bằng chết đâu."
Hải Tam Nhi biết chiến tranh sẽ thế nào, cậu từng xem trên tivi, hôm nay cũng tự mình chứng kiến, chính vì sắp đánh nhau nên cậu lại càng không thể bỏ đi.
"Em biết, vậy nên em muốn đưa các sinh vật đáy biển khác đến chỗ an toàn đã."
Dường như Lục Huề vừa nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, bất kể Hải Tam Nhi có làm nổi không, thì đáy biển bao nhiêu sinh vật như thế, cậu ta dẫn hết đi được ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!