Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 25
Bé Trân Châu lần đầu tắm rửa rất là phấn khởi, nhoáng cái đã bị bọt xà phòng thu hút mất, thấy bé không rưng rức mong đợi quan tâm nữa, Lục Huề tiện tay thả cả con rùa mới mua về vào cạnh bé, quay lại gội đầu cho Hải Tam Nhi.
Trước kia Hải Tam Nhi toàn tự tắm, Lục Huề giám sát lần đầu tiên xong về sau không để ý lắm, vậy nên không hề hay biết hóa ra để tóc dài gội đầu sẽ rách việc như này.
Nhiều tóc là bọt cũng nhiều theo luôn, rất nhiều bọt tràn cả lên mặt Hải Tam Nhi, nước lẫn dầu gội chảy qua trán Hải Tam Nhi dính vào mắt cậu.
Ư...
Hải Tam Nhi kêu ậm ừ một tiếng, duỗi tay ra định quệt đi, Lục Huề giữ cổ tay cậu, thấp giọng dặn Đừng ngó ngoáy, sau đó miết cằm Hải Tam Nhi xoay người cậu lại.
Nhắm mắt vào.
Dầu gội là loại bình thường thôi, ít nhiều gì cũng hơi cay mắt xíu, Lục Huề nhìn liếc sang Trân Châu theo phản xạ, Hải Tam Nhi còn không chịu được kích ứng như này, Trận Châu mới là em bé tí xíu thôi, nếu biết trước đã mua mấy sản phẩm tắm gội an toàn cho trẻ sơ sinh có phải hơn không, ai ngờ Trân Châu người đầy bọt đang chơi với rùa con rõ là thỏa thích, xem ra hoàn toàn chả bị ảnh hưởng gì, quả nhiên sức sống của nhân ngư thật mãnh liệt.
Nhưng Lục Huề cúi đầu xong trông thấy Hải Tam Nhi đang nhắm tịt hai mắt, mắt cậu đã đỏ bừng lên vì dầu gội đầu, sao con này thì lại mong manh vậy ta?
Ui... Hải Tam Nhi cứ rên rỉ ư ử suốt, thực ra cậu cũng không đau, bình thường cậu tự gội, hôm nay Lục Huề gội giúp cậu, cậu cứ muốn rì rầm thế thôi.
Lục Huề nghe mà nẫu cả tai, hắn hơi hơi buồn cười,
"Cậu ừ hữ gì hả? Dầu gội đánh cậu à?"
Hải Tam Nhi bật cười phụt một tiếng, Lục Huề đáng ghét quá đi mất.
"Trông Trân Châu kia kìa, thằng bé còn chả khóc, cậu bánh bèo hơn cả trẻ con hở?"
Nghe thấy Lục Huề gọi tên mình, Trân Châu đang chơi với rùa lăn tận vài vòng dưới nước mới thắc mắc ngoi lên, bé thả con rùa trong tay mình ra, quẫy cái đuôi xinh xinh nhanh nhẹn tới bên Hải Tam Nhi, bé trông mắt Hải Tam Nhi đỏ ửng bèn nâng tay vuốt ve cánh tay Hải Tam Nhi với vẻ an ủi.
Trân Châu không chỉ là nhân ngư có nhu cầu cao về mặt tình cảm mà còn cực nhạy trước tâm trạng của người khác, đặc biệt là với ba nhân ngư của bé, bé lại ngửa đầu như muốn hỏi Lục Huề, sao ba nhân ngư của bé khóc vậy ạ.
Hải Tam Nhi ôm lấy gương mặt Trân Châu cạ rồi lại dụi, bé con thương cậu nhất, cậu phải mách với Trân Châu,
"Trân Châu, ba con dữ quá đi."
Nghe vậy, Trân Châu chạm lên những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt Hải Tam Nhi, nhìn sang Lục Huề bằng biểu cảm nghiêm túc hẳn.
Vu khống vô lí.
Trân Châu cảm thấy không vô lí đâu, xét ra thì ba loài người của bé hơi hung dữ một xíu xiu thật mà, bé giơ cánh tay lên làm động tác can ngăn với Lục Huề, không được mắng cá.
Rồi rồi. Lục Huề chọc chọc vào lòng bàn tay Trân Châu, chờ Hải Tam Nhi và Trân Châu gội đầu tắm rửa xong xuôi, Lục Huề thay nước mới sạch sẽ cho cả hai.
Mái tóc Hải Tam Nhi vừa dày vừa dài, may là trời nắng nhiệt độ cao, Lục Huề lấy khăn tắm lau qua một lượt cho Hải Tam Nhi rồi quay ra thu dọn sân thượng, thế là tóc Hải Tam Nhi đã gần khô luôn.
Lục Huề.
Lục Huề vừa ngồi xuống thì thấy Hải Tam Nhi chỉ vào poster phim điện ảnh trên tường, hỏi,
"Sao tóc cô ý lại như thế kia?"
Nữ minh tinh trên poster búi tóc tròn hai bên đầu, một trái một phải, chắc là phim kungfu, tạo hình kiểu này khá là phổ biến, dễ thể hiện hình tượng lanh lợi và đáng yêu của vai nữ chính.
"Em cũng muốn kiểu đó."
Hải Tam Nhi trề môi, mở to mắt nhìn Lục Huề thiết tha,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!