Chương 23: (Vô Đề)

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 23

Bé tí hon chỉ bằng cái lòng bàn tay, đường nét tinh xảo hệt như búp bê sứ, mắt mày sáng láng, biểu cảm sinh động, một sinh mạng tươi mới phơi bày ngay trước mắt Lục Huề khiến máu cả người hắn đều sôi sục, cảm giác chua xót trào lên nơi cổ họng, hắn cố gắng kìm nén những xúc động mãnh liệt trong nội tâm, nhưng cơ thể vẫn cứ run run không tài nào kiềm chế.

Giờ làm gì đây?

Phá lệ có một lần Lục Huề phải luống cuống, hắn hạ giọng rất khẽ, đưa ánh mắt nhìn sang Hải Tam Nhi tìm sự trợ giúp.

Hải Tam Nhi nhướng mày với hắn, con ngươi xinh đẹp mang màu xanh của hồ nước giờ lóe sáng loang loáng, cậu nhắc lại: Sờ vào con nó đi. Tiếp xúc với bé nhân ngư nhiều nhiều vào mới xúc tiến tình cảm được chứ.

Lục Huề nín thở, dành ra một bên tay, động tác cực kì cực kì nhẹ kiểu chỉ sợ làm hỏng bé nhân ngư mất, hắn khẽ chọc đầu ngón tay vào má bé nhân ngư, cảm giác mềm nhũn làm hắn không chịu được phải di di lên xuống mấy lần, mới một tí thôi bé nhân ngư đã đỏ mặt tức tối, trề môi ra túm lấy ngón tay hắn.

Giận rồi à?

Lục Huề thấy hay ho quá, quan sát kĩ gương mặt đỏ hồng của bé nhân ngư hơn, người ta không chỉ bực thôi đâu, mà tại tay mình có chai, sờ vào người ta bị đau,

"Có phải làm nhóc đau mất rồi không?"

Lục Huề lo bé nhân ngư không hiểu tiếng, lúc nói cứ phải ngẩng đầu nhìn Hải Tam Nhi suốt, Hải Tam Nhi không đáp mà chỉ cười chăm chú ngắm hắn và bé nhân ngư.

Bỗng dưng Lục Huề thấy tay mình nong nóng, hắn cúi đầu xem, bé nhân ngư đang phồng má lên cắn hắn, xem ra là tức cành hông cực kì, tính tình nóng nảy nhỉ, chả hiểu giống ai nữa luôn, rõ ràng Hải Tam Nhi tốt tính thế mà.

Đáng tiếc bé nhân ngư quá bé, còn chưa mọc đủ răng nữa, chả có tí sức sát thương nào, dù gồng hết sức lực cắn người rồi thì với Lục Huề vẫn chỉ như muỗi đốt inox, ngưa ngứa tí thôi.

Lại còn cắn.

Giọng nói tràn đầy nụ cười của Lục Huề lẫn cả vẻ kiêu ngạo, nghe đúng kiểu đang khoe khoang với Hải Tam Nhi là bé nhân ngư vừa làm gì ghê gớm lắm đó,

"Cái nết cục súc quá ha."

Thường ngày Hải Tam Nhi cứ ngu ngơ mà giờ rõ là ra dáng ba sấp nhỏ, cậu nhẹ nhàng dạy bé nhân ngư,

"Không được cắn người khác."

"Không sao không sao, cứ để nhóc cắn."

Hiếm thấy có dịp Lục Huề hiền hậu, nhìn Hải Tam Nhi đỡ bé nhân ngư từ tay mình đi xong hắn còn giương mắt mong chờ bám theo,

"Ấy, đây là bé trai hay bé gái đó?"

Nhân ngư đều sở hữu tướng mạo xinh đẹp, gần như không thể chỉ dựa vào quan sát vẻ ngoài để phân biệt giới tính, nếu không nhờ ban đầu Hải Tam Nhi nuy toàn thân đến gặp mình thì chưa chắc Lục Huề đã nhìn được ra cậu là nam.

Hải Tam Nhi chọc chọc vào vảy của bé nhân ngư,

"Con mình là con trai."

Theo ấn tượng tương đối bảo thủ của Lục Huề thì hắn cứ cảm giác mỹ nhân ngư là con gái có vẻ ổn hơn, nhưng con trai thì trai, con trai hay con gái đều như nhau hết.

Giai đoạn trước lúc là ngọc trai, tinh linh đáy biển sẽ ăn tôm cá nhỏ hoặc thức ăn cho cá rồi cung cấp chất dinh dưỡng cho ngọc trai, bây giờ bé ngọc trai biến thành bé người cá thì bé người cá buộc phải tự mình ăn uống thôi, tuy bé người cá là cá nhưng trong mắt Lục Huề thấy giống y hệt em bé sơ sinh loài người, em bé sơ sinh phải uống sữa chứ, tôm tép cá khô đều không lành mạnh cho lắm đâu.

Sữa á?

Nghĩ đến đây, Lục Huề quay qua nhìn Hải Tam Nhi theo phản xạ, lúc chạm phải cơ ngực chắc nịch của Hải Tam Nhi thì não hắn giật giật, hắn thấy Hải Tam Nhi đầy đủ điều kiện đấy chứ, buột miệng thốt lên.

"Cậu cho nó bú sữa à?"

Bú sữa? Hải Tam Nhi hỏi rất nghiêm túc, Đấy là gì ạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!