Chương 22: (Vô Đề)

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 22

Từ lúc xem thời sự xong tâm trạng Hải Tam Nhi cứ ủ ê suốt, trời vừa xẩm tối là cậu đi lên tầng 2 luôn.

Trông thế này chắc tối nay Hải Tam Nhi không về biển, Lục Huề cũng đóng cửa tiệm leo lên tầng tìm cá.

Bước vào phòng, Lục Huề trông thấy ngay Hải Tam Nhi đang nằm trên giường quay lưng về phía mình, hắn tiện tay đóng cửa phòng lại rồi đi tới cạnh giường, Ngủ rồi à?

Hải Tam Nhi ậm ừ đáp một tiếng Chưa ngủ, cảm nhận thấy Lục Huề nằm xuống bên cạnh, lúc này cậu mới trở mình, rúc cả người vào vòng tay Lục Huề, vóc dáng cậu cao to, muốn chui được vào lòng Lục Huề sẽ tương đối kì công, cánh tay Lục Huề bị cậu đùn đẩy đã phải nhấc hẳn lên cho xong.

Ê ê ê. Ngoài miệng thì than phiền song Lục Huề không hề ngăn cản động tác của Hải Tam Nhi,

"Cậu tưởng cậu nhỏ xinh lắm à? Lớn bằng nào rồi, ôm ấp cái gì?"

Hải Tam Nhi gối đầu lên cơ ngực của Lục Huề, cất tiếng với giọng xót xa:

"Lục Huề, em không muốn có cá bị thương, cũng không muốn có người bị thương đâu."

Bản tin trên tivi buổi sáng vẫn cứ ảnh hưởng tới Hải Tam Nhi, Lục Huề chẳng biết an ủi người khác là mấy, chớ nói chi là phải an ủi một con cá, hắn cũng không thể lừa Hải Tam Nhi kiểu bảo sẽ không có ai bị thương đâu, thế giới này tàn nhẫn như thế đấy, họ không thể nào can thiệp được việc chiến tranh xảy ra hay ngừng lại.

"Không ai đủ sức đảm bảo tất cả mọi người đều không bị thương đâu, cậu chỉ cần chăm lo bản thân cho tốt là được rồi."

Hải Tam Nhi bấu vào lồng ngực Lục Huề, Không thể ạ?

Suy nghĩ của nhân ngư hãy còn ngây thơ lắm, Lục Huề kiên nhẫn nói tiếp:

"Cậu cũng đâu thể dẫn hết tất cả mọi người rời khỏi vùng này được đúng không? Cùng lắm thì mình lo cho cái thân mình thôi, nếu đánh nhau thật thì chỉ có cách bỏ xứ mà đi."

Nhắc đến việc bỏ xứ mà đi khiến Lục Huề khựng lại, nếu mình phải đi thì Hải Tam Nhi sẽ ra sao đây? Kiểu gì kiểu không thể để Hải Tam Nhi lại được, còn cả ngọc trai kia kìa, Hải Tam Nhi còn chẳng tự chăm sóc bản thân được nữa là, liệu có lo được cho ngọc trai hẳn hoi không?

Nhỡ đâu Hải Tam Nhi bị người ta phát hiện, nhỡ đâu bị đưa tới phòng thí nghiệm.

Lục Huề nghĩ ngợi vô vàn, hắn chỉ quên mất đúng một điều, ấy là ý định ban đầu của hắn khi nuôi chăm Hải Tam Nhi.

Lời Lục Huề nói lại vô tình nhắc nhở cả Hải Tam Nhi, nếu một ngày nọ có đánh nhau thật, cậu chỉ cần phải dẫn tất cả đàn cá rời đi, tới nơi nào an toàn sống tạm một thời gian đã, chờ bao giờ bình an rồi quay về.

Hải Tam Nhi ngẩng đầu, chạm phải gương mặt Lục Huề, vậy Lục Huề thì sao, Lục Huề không sống trong nước lâu giống cá được, làm sao để mình dẫn ảnh đi cùng được đây?

Con đường phía trước mịt mờ chưa tỏ, Hải Tam Nhi vừa hoang mang vừa não nề, giờ phút này đây, dường như chỉ có ôm lấy Lục Huề trong lòng mình thật chặt mới giúp cậu tìm được xíu xiu cảm giác an toàn hiếm hoi, cánh tay đang bám lấy Lục Huề của cậu vô thức ghì siết, bàn tay đang đặt trên lồng ngực Lục Huề cũng ra sức níu mạnh hơn.

Đừng bấu nữa.

Lục Huề đè ngón tay ở ngực mình lại, hắn cực kì muốn gào lên mắng mỏ cái con cá háo sắc này, không biết điều yên thân gì hết, bấu đỏ cả cơ ngực người ta rồi, song khi chạm phải ánh mắt đáng thương tha thiết của Hải Tam Nhi chủ yếu Lục Huề vẫn phải bất lực,

"Chưa đến lúc nguy nan sống chết, không cần phải vắt óc khổ sở thế đâu."

Lời Lục Huề nói vẫn đủ an ủi Hải Tam Nhi, cậu chống tay nhỏm người dậy phía trên Lục Huề,

"Lục Huề, em muốn thơm anh."

Đột ngột dữ vậy, bản năng của đàn ông khiến Lục Huề kháng cự, hắn giơ tay bịt ngay cái miệng Hải Tam Nhi lại đề phòng Hải Tam Nhi tấn công bất ngờ, nhưng điều nằm ngoài dự liệu là Hải Tam Nhi cứ cúi người áp sát, thong thả nhẹ nhàng bóc tay mình ra, mình cứ bụm vào là cậu ta lại tách, mãi cho đến khi môi đã kề bên môi.

Em hôn anh nha.

Lúc cất lên câu này là Hải Tam Nhi sà vào gần Lục Huề lắm rồi, nghe còn hơi lè nhè lao xao, Lục Huề chưa đáp lời thì cậu đã ập tới với nụ hôn trọn vẹn.

Cậu vẫn chẳng biết hôn hít là bao, nhỏm dậy tách Lục Huề ra một lát rồi sau đó lại cúi xuống hôn tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, hôn mãi xong Lục Huề mặt không biểu cảm cũng phải phì cười luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!