Chương 21: (Vô Đề)

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 21

Đúng như Hải Tam Nhi nói, sức mạnh của sự dịu dàng mới có thể giúp ngọc trai bé bỏng rộng mở cánh cửa nội tâm và lớn lên mau chóng, sau lần gặp đó, mỗi khi Lục Huề thay nước cho ngọc trai là nó đều sẽ chủ động ló ra khỏi vỏ sò.

Trên sân thượng có cái bồn giặt quần áo, Lục Huề chặn lỗ thoát nước lại, thả cả ngọc trai với đám cá nhỏ vào nước, rồi lấy bàn chải kì cọ cặn kẽ lớp vỏ ngoài cho tinh linh đáy biển.

Trong lúc thay nước ngọc trai cực kì thích tiếp xúc với Lục Huề, có thể thấy rõ là vẻ nhút nhát ban đầu của nó đã chuyển sang thành hào hứng, nó cứ lăn lộn tự do xô đẩy ngang dọc dưới nước, huých cả bọn cá nhỏ phải dạt qua một bên.

"Ngồi yên tí đi, cẩn thận nhóc hất lỗ thoát nước ra là trôi theo ống nước luôn đấy." Lục Huề dặn dò, tiếp tục quay sang nói với Hải Tam Nhi đang ngâm bồn tắm trong bể cá to,

"Ban đầu tôi còn nghĩ liệu có cần múc ít nước biển lên không, ai ngờ nước thường cũng sống được."

Hải Tam Nhi lại đã chuyển sang uống loại nước mới, coca có ga, lần đầu cậu được nếm, có bong bóng khí nổ lép bép lách tách trong miệng mình, vừa ngon vừa hay,

"Dĩ nhiên rồi, sức sống của nhân ngư bọn em mạnh mẽ lắm đó, ở hoàn cảnh nào cũng thích ứng được hết."

Uống nước ngọt có ga nhiều quá cũng không tốt, Hải Tam Nhi không biết đường điều độ, cứ thích uống liên tùng tục không thôi, Lục Huề can thiệp bằng vũ lực cậu ta sẽ khóc, khuyên bảo nhẹ nhàng thì lại vô dụng, đành phải dọa nạt cậu ta.

"Tốt nhất là cậu uống nước có ga ít thôi nhé."

Tại sao ạ?

"Cậu là cá còn gì? Đồ uống có ga toàn là carbon dioxide thôi, uống nhiều quá xong không thở được đâu đấy, kể cả khả năng thích ứng khỏe nữa thì không thở được cũng chỉ có chết."

Đùng cái Hải Tam Nhi đang nâng cốc dở cảm giác trời đổ sập luôn, sao những thứ mình thích đều nguy hiểm thế này, cũng không hiểu có phải tại hiệu ứng tâm lí không nữa, nghe Lục Huề nói thế xong tự dưng cậu thấy lồng ngực cứ bức bối, phần bụng căng trướng, hơi thở cũng không được liền mạch lắm nữa, cảm giác có thứ gì đó sắp trào từ trong cổ họng ra đến nơi.

Toi rồi, cậu lại sắp chết nữa rồi.

Hải Tam Nhi trề môi, rưng rưng muốn khóc, cậu còn chưa kịp há mồm gào lên thì hứt một cái, cậu đã hắt xì hơi trước luôn, làm nước mắt tịt đường phải miễn cưỡng ngược dòng đổ về, cậu ngơ ngác nhìn Lục Huề, ấy là tín hiệu trước khi chết ư?

Cậu rón rén dè dặt hỏi Lục Huề.

"Như này là em sắp chết ạ?"

"Cậu chưa hắt xì hơi bao giờ à?" Trông Hải Tam Nhi đáng thương như kia, Lục Huề cảm giác mình lừa đảo một con cá có vẻ không được phúc hậu cho lắm,

"Cái số cậu sống dai thế chưa chết được đâu, nhưng cậu cứ uống nước có ga thế này mãi là răng cậu không bền được bằng số nữa, cậu sẽ bị sâu răng, con sâu sẽ đục đầy lỗ ở răng cậu, thế xong là rụng rời hết bộ nhá, sau này không nhai được bánh mì nướng bơ giòn nữa."

Tuy có thành phần phóng đại nhưng lần này Lục Huề cũng ăn ngay nói thật mà, không hề lừa mình dối cá.

"Thế sandwich bí đỏ khoai môn thì sao ạ?"

Không ăn được món giòn giòn kiểu bánh mì nướng bơ nữa, vậy còn mềm mềm như sandwich bí đỏ khoai môn thì chắc vẫn ổn chứ ta?

"Rụng hết răng xong cậu không cắn được cái gì hết."

Gặp họa lớn may chưa toi, Hải Tam Nhi thấy mừng rỡ quá vì đã sống sót sau kiếp nạn, mỗi tội không dám uống nước có ga thêm, xét cho cùng mình vẫn còn nhiều thứ muốn ăn lắm, đời cá mà không được ăn bánh mì nướng bơ giòn và sandwich bí đỏ khoai môn thì còn đâu là sung sướng, cậu trịnh trọng trả cái cốc lại xuống bàn, nguyên cả con cá chìm xuống dưới nước, để lại cái đuôi rón rén lắc lư giữa không trung.

Làm người thật khó, thực ra làm cá cũng phải đâu chuyện đùa.

Ôi đệt!

Hải Tam Nhi đang nhìn đăm đăm vào bầu trời lăn tăn những dợn sóng hắt bóng trên mặt nước để suy ngẫm đời cá, thì bỗng tiếng kêu thảng thốt sốt ruột của Lục Huề vang lên đằng sau, cậu nhanh chóng ngoi lên, chồm chồm ngó nghiêng trái phải,

"Làm sao thế? Làm sao thế?"

Một bóng đen lao vụt ngang qua trước mắt, rồi chẳng trông thấy tăm hơi Lục Huề đâu nữa, chỉ còn nước vẫn đang chảy róc rách từ vòi, nắp đậy lỗ thoát nước của bồn giặt quần áo nằm lệch sang một bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!