Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 20
Trời tờ mờ sáng, nhìn qua ô cửa sổ tầng 2 sẽ trông thấy mặt biển vắng lặng đang dậy hàng lớp gợn sóng lăn tăn, Hải Tam Nhi chống người lên vươn vai, thời gian cậu ở trên đất liền đã lâu quá, phải tranh thủ bây giờ ven bờ không có ai để xuống biển, Lục Huề bên cạnh vẫn đang ngủ khò khò, cậu nghĩ thôi đừng gọi Lục Huề dậy, mình học được cách đóng mở cửa rồi, đi ra ngoài một mình cũng không vấn đề gì hết.
Hải Tam Nhi mặc quần áo vào, sợ làm Lục Huề thức giấc, trước khi rời phòng cậu đi vòng qua cạnh giường, ngắm Lục Huề chăm chú hồi lâu, ngắm thôi chưa đủ mà còn phải sờ lén rồi thơm Lục Huề một cái, đợi đỡ ghiền xong mới rón rén bước xuống nhà.
Đầu tiên cậu bật đèn tầng 1 lên trước, sau đó tìm chìa khóa trong hộp bánh quy, đang chuẩn bị ra mở cửa thì đột nhiên điện thoại bàn reo vang, cậu giật mình rùng cả người, muốn trốn đi theo bản năng nhưng chợt nhớ đến những gì Lục Huề dạy cậu, tiếng chuông này chỉ là âm thanh báo hiệu của điện thoại thôi, thế là cậu lại gom góp dũng khí nhấc ống nghe lên.
Huề à.
Hải Tam Nhi còn chưa mở miệng thì đã có một giọng nam xa lạ vang lên trong điện thoại, Hải Tam Nhi nhớ Lục Huề đã dặn, không chỉ có một mình Lục Huề gọi điện cho cậu, cậu không hấp tấp giới thiệu mình ngay vì dẫu sao Lục Huề bảo rồi mà, người gọi cho cậu sẽ nói trước.
Anh đây, Lục Huy.
Lục Huy?
Hải Tam Nhi không quen, nhưng đối phương đã tự giới thiệu bản thân thì cậu cũng nên nói tên của mình cho đối phương biết, mỗi tội Lục Huy cứ gấp rút vội vàng, hoàn toàn không cho Hải Tam Nhi cơ hội lên tiếng.
"Bên này đang đánh nhau, sếp cũ đợt trước cũng bị cuốn vào theo, khó lòng giữ mạng, sợ là vụ mỹ nhân ngư không có manh mối gì rồi, anh sẽ cố tìm cách quay về sớm nhất có thể, chuyện tìm người mua khác thì chờ mình gặp nhau rồi tính sau nhá."
Mỹ nhân ngư?
Sao Lục Huy này lại biết mỹ nhân ngư? Hải Tam Nhi đã kịp hỏi đâu mà bên kia cúp máy mất rồi, trong ống nghe chỉ còn mỗi tiếng tút tút ngân dài.
"Alo? Alo? Tui là Hải Tam Nhi."
Hải Tam Nhi cầm ống nghe alo nửa buổi vẫn chẳng thấy Lục Huy đáp lời, thế là cậu lại bê cái điện thoại bàn lên ngó nghía săm soi, Lục Huề mới dạy cậu cách nhận cuộc gọi chứ chưa dạy cậu cách gọi đi, cậu thất thểu bỏ ống nghe xuống, thôi vậy, về biển trước đã rồi tính tiếp.
Sau khi cúp điện thoại, Hải Tam Nhi dùng chìa khóa mở cửa cuốn, ra ngoài xong khóa cửa thật kĩ, hất chìa khóa qua khe cửa cho nó trượt lại vào trong cửa hàng, xong xuôi mọi việc rồi cậu chạy chậm chậm tới bên tảng đá, cởi quần áo ra cất ở chỗ cũ, cậu xác định xung quanh không có ai bèn tung người bật nhảy, nhanh chóng biến mất dưới biển sâu.
Lúc Lục Huề thức dậy thì bên cạnh đã chẳng còn thấy cá, ngó ra cửa sổ, mặt trời đã mọc lên khỏi mặt biển, ánh nắng màu vàng cam rọi xuyên qua lớp kính chiếu xuống sàn phòng ngủ tầng 2.
Đâu rồi? Lục Huề cào cào mái tóc rối bù, Tam Nhi?
Chẳng cá nào đáp lời Lục Huề, Lục Huề lơ ngơ mơ màng đứng dậy xỏ dép lê xuống nhà, đèn tầng 1 chưa tắt, chìa khóa nằm im lìm ở vị trí cách khe cửa không tới nửa mét.
Ra ngoài rồi à?
Ghê đấy nhỉ, hôm qua vừa dạy Hải Tam Nhi sử dụng chìa khóa mà hôm nay đã biết tự mở cửa đi ra khỏi nhà rồi.
Lục Huề vội đánh răng rửa mặt qua một lượt, vừa mới mở cửa đã trông thấy có bóng dáng quen thuộc chạy từ chỗ đằng sau tảng đá ra, người này mặt mũi toe toét nụ cười, bước chân thoăn thoắt, mái tóc dài ngấm nước ướt đẫm còn chưa khô hẳn, kể cả là mỹ nhân ngư vớt từ dưới biển lên thì ít nhiều cũng hơi bôi bác.
"Mới sáng sớm cậu đã về biển, chắc tại thời gian ở trên bờ lâu quá nên bị khó chịu à?"
Không rõ có phải là ảo giác của Lục Huề không nữa, hắn cứ thấy thời gian ở trên bờ của Hải Tam Nhi hơi bị dài, xét cho cùng mỹ nhân ngư vẫn là cá, cách ly khỏi nước lâu quá chắc chắn không phải chuyện hay ho gì.
Hai tay Hải Tam Nhi đang chắp sau người, mặt cậu trông cực bí ẩn, chưa cần nói đã biết là giấu đồ sau lưng, Lục Huề thuận miệng hỏi một câu:
"Cậu giấu giếm cái gì đấy?"
Anh trông nè!
Hải Tam Nhi xòe thứ đang cầm sau lưng ra cho Lục Huề xem hệt như dâng hiến vật báu, ấy là một chiếc vỏ sò màu trắng tuyết, trời chưa sáng rõ mình đã về biển chính là vì cái này đây.
Cuối cùng cũng biết mò ít hải sản khó bắt lên bờ rồi đấy, mỗi tội có độc một con như này thì được mấy lạng thịt hả.
Lục Huề liếc nhìn con sò,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!