Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 2
Cậu ta có thể là họ hàng xa ngớ ngẩn nhà thím hai đầu thôn, cũng có thể là dân vượt biên bị bão gió quật đập đầu vào đá ngầm thành ra ngu ngơ, chỉ riêng tuyệt đối không phải cá, vì ít nhất thì kia họ vẫn là người, cá làm sao sinh sản với loài khác được, trông thế này là tâm thần nặng ra phết đấy.
Lục Huề quan sát một lượt xung quanh, hắn thấy gậy bóng chày vừa tay nhất, xét cho cùng người bệnh tâm thần gây thương tích không phải chịu trách nhiệm hình sự, hắn cũng phải có gì hộ vệ chứ, vóc người cậu dở hơi này sêm sêm mình, nhỡ lao vào choảng nhau thật thì chưa biết ai thắng ai thua đâu.
"Cá? Ý cậu là cá bơi dưới biển ấy hả?"
Cậu nuy tươi tỉnh, cậu ta tưởng là hết lời một phen cuối cùng đã thuyết phục được Lục Huề, không nghĩ là khả năng tiếp thu của Lục Huề tốt vậy cơ đó, Vâng.
"Nhưng trí nhớ của cá có mỗi 7 giây, sao cậu nhớ được chuyện xảy ra từ 1 tuần trước?" Lục Huề không với tới cái gậy bóng chày, đầu óc nhảy số tanh tách, cố gắng kéo dài thời gian với cậu nuy.
"Sao anh biết trí nhớ của cá chỉ dài 7 giây?"
Cậu nuy sửng sốt, Lục Huề hiểu biết ghê ta, quả nhiên Lục Huề là nửa kia định mệnh của cậu, Nhưng em khác ạ.
Lục Huề nghiêng người nhích một bước, sắp sửa cầm được cây gậy rồi, hắn hoàn toàn không để ý nghe xem cậu nuy nói gì, chỉ trả lời qua loa cho có lệ,
"Sao cậu lại khác cơ?"
Tự dưng cậu nuy hớn hở nhảy ra trước mặt Lục Huề, thân hình cao to chắn mất chiếc gậy bóng chày trong góc, lúc ngẩng đầu lên mắt mũi miệng Lục Huề đã nhăn nhúm hết lại, tí thì mặt hai người dí sát rạt vào nhau.
"Vì em là người cá á."
Cậu nuy nhấn nhá từng chữ một,
"Em là nhân ngư, là động vật cao cấp nhất ở biển, có trí nhớ hệt như loài người ấy."
Không với được gậy bóng chày nữa rồi, Lục Huề nhìn cậu trai nuy trước mặt bằng ánh mắt rỗng không, từ cơn tức tối ban đầu đến sự nực cười về sau, cuối cùng lại thành ra dở khóc dở cười.
Người cá, nhân ngư, vai chính trong truyện cổ tích kinh điển ở trấn nhỏ ven biển, hình tượng nhân vật hợp với bối cảnh bản địa chỗ họ ghê chứ.
Cậu là người cá á?
Cậu nuy gật đầu chắc nịch, cậu là nhân ngư hàng chuẩn nếu giả bao đổi trả.
"Phụ huynh nhà cậu chưa dặn cậu à? Nhân ngư không được lên bờ tùy thích, không được nhẹ dạ tin tưởng loài người đâu."
Cậu nuy vừa mừng vừa bất ngờ, Lục Huề biết chuyện kể người cá nhà họ kìa,
"Em biết ạ, nhưng mình có bé rồi, anh chính là người em tín nhiệm nhất, em tin anh."
Ánh mắt màu xanh biển hồ lóng lánh tỏa sáng dưới ánh đèn trắng, làn da cậu nuy mướt nõn nà, lông tơ nơi gò má lả lướt êm dịu theo từng nhịp thở của cậu, chỗ gân xanh gồ lên nơi huyệt thái dương phô bày rõ sự kích động và phấn chấn, vẻ kiên quyết và tín nhiệm của cậu, rõ ràng ấy là lời bộc lộ chân thành nhất mãnh liệt nhất cậu đang dành cho Lục Huề.
Sự thiết tha trong đôi mắt cậu trai nuy đủ khiến đất trời phải rung động, ngay cả Lục Huề cũng ngơ ngẩn mất một giây trước cái nhìn từ con ngươi cậu ta, nhưng Lục Huề chưa hề mất trí, hắn tỉnh hồn nhanh lắm.
Phắn ra ngoài.
Giọng nói lạnh tanh của Lục Huề làm cậu nuy thảng thốt, nụ cười đông cứng trên gương mặt trắng bệch, cậu nuy không dám tin vào tai mình,
"Em không lừa anh mà."
Trông đồ tâm thần có vẻ yếu ớt, nói to tiếng tí thôi đã rưng rưng nước mắt song thực tế người khỏe như vâm ấy, giằng co với Lục Huề mà hóa ra Lục Huề đẩy cậu ta còn chả xi nhê gì luôn.
Lục Huề hít một hơi thật sâu, đối phó với cái dạng như này nhất định phải đâm trúng điểm yếu của cậu ta:
"Thế cậu biến thành con cá tôi xem thử xem nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!