Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 16
Cảm nhận lúc ở dưới nước rất kì diệu, tốc độ bơi trong nước của người cá cực kì nhanh, Lục Huề nghe thấy tiếng nước ùng ục ùng ục, cảm giác ngạt thở vẫn gần ngay gang tấc, đúng vào giây phút hắn sắp sửa không thở nổi nữa thì Hải Tam Nhi ôm lấy hắn vọt lên khỏi mặt nước.
Áp lực đột ngột tan biến, Lục Huề được Hải Tam Nhi nâng cao quá vai, không khí tươi mới ập thẳng vào mặt làm Lục Huề không cả kịp thở, hắn chống vào đầu vai Hải Tam Nhi, lồng ngực co thắt, bắt đầu nổi cơn ho sù sụ.
Khụ...
Giữa lúc trời đất xoay vòng Hải Tam Nhi đã bế Lục Huề lên bờ, Lục Huề hoàn hồn nhìn một lượt xung quanh, phát hiện mình và Hải Tam Nhi đang ở trên một hòn đảo nhỏ, nhỏ đến độ không thể nào gọi là đảo được, chỉ là một mảng đất nằm giữa biển mà thôi, sóng triều hơi dâng cao một tí là đã đủ nhấn chìm đống đất này.
Khụ... Hai mắt Lục Huề sưng đỏ quạch, hắn cố gắng đưa tay đẩy lồng ngực Hải Tam Nhi dù tương đối yếu ớt,
"Má nó chứ đây là đâu?"
Hải Tam Nhi không mảy may suy suyển, cậu đỡ lưng cho Lục Huề, có vẻ đắc ý hiếm gặp,
"Đây là căn cứ bí mật em phát hiện ra đó, anh sợ nước, chỗ này không hoàn toàn ngập nước, cách xa bờ biển nữa, không lo có người đến quấy rầy mình đâu."
Toàn bộ hòn đảo lẻ đều bị nước biển vây quanh, thi thoảng sóng vỗ tràn qua hai chân, gần như chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng sóng oàm oạp, Lục Huề trợn mắt với Hải Tam Nhi đầy hung dữ, quấy rầy mình cái gì cơ, ai không biết còn tưởng hai người họ định làm chuyện gì mờ ám lắm ấy, thề hắn chỉ muốn cho Hải Tam Nhi một đấm ngắc ngoải luôn, vác hắn đến cái chốn khỉ ho cò gáy thế này.
"Khốn nạn, tí thì dìm chết tôi, đến lúc quay về tôi chả lại phải lặn ngụp sấp mặt lần nữa à!"
Chắc là do được quay về sân nhà của mình nên Hải Tam Nhi bạo dạn hơn hẳn, đứng trước cơn giận ngút trời của Lục Huề mà cậu cũng chả khiếp hãi gì mấy, với cả Lục Huề sợ nước, mình phải gánh vác trách nhiệm chăm nom cho Lục Huề chứ, không thể nào để lộ vẻ sợ sệt được.
Hải Tam Nhi vuốt lưng hộ Lục Huề, trấn an:
"Có em ở đây, em sẽ không để anh gặp bất trắc đâu, chỗ này yên tĩnh lắm mà đúng không?"
Đúng là yên tĩnh thật, hoang vu không một bóng người, mình mà bị con nhân ngư này bỏ rơi ở đây thì cũng chả ai nhặt xác cho.
Thấy Lục Huề vẫn cứ tức tối không chịu đáp lời, Hải Tam Nhi nói tiếp:
"Hồi bé em phát hiện ra chỗ này nè, lúc đó em vẫn chưa dám tới chỗ nước nông, chưa dám lên bờ, chưa dám nghe lén loài người nói chuyện nên mới tìm đến hòn đảo lẻ này á, ở đây yên tĩnh lắm, có thể nằm ra vừa ngắm sao, vừa lắng nghe tiếng sóng."
"Chả phải cậu mọc chân, suốt ngày thích tồng ngồng chạy lông bông trên bờ đấy à? Còn cái gì cậu không dám làm nữa?" Lục Huề vẫn chưa hết giận, nói năng chả thân thiện tí nào.
Hải Tam Nhi giải thích:
"Em giao phối với anh xong mới mọc chân đấy chứ." Thời gian mọc chân của mình chưa dài, vậy nên cậu đang phải cố gắng làm quen với việc đi lại trên bờ bằng hai chân.
Lục Huề sậm mặt lại,
"Tôi phải nói với cậu mấy lần nữa hả? Đã bảo đừng có nhắc cái vụ giao phối nữa."
Hải Tam Nhi khá là rối rắm, cậu hỏi cực kì chân thành:
"Thế em nói kiểu gì thì được ạ?"
Lục Huề nín bặt, tại vì chính hắn cũng chưa tìm ra câu từ nào hàm súc hơn hai chữ giao phối.
"Anh đừng giận nữa mà." Hải Tam Nhi dí sát mặt lại gần, nhìn vào mắt Lục Huề đầy đáng thương,
"Vừa nãy tự dưng có người đến, em cũng bất đắc dĩ phải làm thế mà."
Bất đắc dĩ hay là rắp tâm cố ý, Lục Huề chả buồn so đo nữa, hắn bực bội đáp:
"Cũng tại cậu vô dụng chứ sao, nhân ngư các cậu không có năng lực đặc thù kiểu khiến loài người thở được dưới nước theo à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!