Chương 14: (Vô Đề)

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 14

Lục Huề nhặt cái ô gần đó lên bước lại cạnh Hải Tam Nhi, hắn chẳng biết trả lời sao nữa, cũng không thể nhận là mình lo cho cậu ta phải lên kiểm tra thử, vốn dĩ tưởng con cá nhát gan sẽ len lén khóc thầm sụt sịt giữa mưa bão giông gió cơ, tại bình thường nói chuyện với cậu ta hơi to tiếng tí là cậu ta rưng rưng nước mắt luôn rồi, ai ngờ con cá đã quá quen sóng cả bão bùng, chẳng sợ mưa gió, trông tần suất vẫy đuôi của cậu ta là biết cậu ta đang thong thả hóng gió thì có.

Trên đầu bỗng thêm chiếc ô, thoắt cái mưa đỡ bồ xô hơn nhiều, Hải Tam Nhi ngửa đầu nhìn Lục Huề đầy ngây thơ, Sao đó anh?

Tuy Hải Tam Nhi không sợ nhưng Lục Huề vẫn không tài nào bỏ mặc cá trên sân thượng thế được, hắn hỏi:

"Bây giờ cậu đỡ khó chịu chưa? Ra khỏi nước được không?"

Môi trường có nước đem đến cảm giác an toàn cho Hải Tam Nhi, cậu bơi lội thành thạo, hết khó chịu lâu rồi, cậu không hỏi tại sao mà ngoan ngoãn nghe lời Lục Huề, vươn cánh tay cho Lục Huề dìu nhảy ra khỏi bể cá, khoảnh khắc đặt chân vào hành lang, đuôi cá của cậu chậm rãi biến đổi lại thành hai chân trần trụi.

Lục Huề chưa kịp đề phòng, đùng phát cái thân nuy toàn tập của Hải Tam Nhi đã đập vào mắt hắn, hắn quay đầu đi vẩy bớt nước mưa trên ô, Đi xuống nhà.

Hải Tam Nhi ngông nghênh đi xuống cầu thang, phấn chấn quá, bước chân đạp lên sàn gỗ cứ kêu lép bép, cái ấy cũng lúc lắc trái phải rất là tự nhiên.

Vào nhà tắm!

Thực sự Lục Huề không thể nào đứng nhìn nổi nữa, hắn quát to một tiếng, đáng tiếc Hải Tam Nhi nào có biết nhà tắm là đâu, cậu nhìn quanh một vòng, cuối cùng bị Lục Huề ra tay đẩy vào một gian phòng be bé,

"Đứng ở đây, dội qua người đi, này là xà phòng..."

Lục Huề chợt khựng lại, mỹ nhân ngư từng tắm rồi, tuy cá ngâm mình dưới nước suốt, nhưng bọn họ đã tắm bằng xà phòng bao giờ chưa nhỉ? Hải Tam Nhi có biết dùng xà phòng không?

Kể cả biết dùng nhưng trông tóc cậu ta dài ngoằng thế kia, tay chân thì lóng ngóng, làm sao đảm bảo cậu ta không đụng phải vết thương được?

Đi vào đây với tôi.

Hải Tam Nhi đi theo phía sau Lục Huề, cái ống nối với vòi sen, vặn công tắc là sẽ phun ra nước, giây lát đã thấy nước bốc hơi nóng, Hải Tam Nhi vội rúc sang một bên để tránh.

Thấy thế Lục Huề kêu,

"Cậu trốn gì mà trốn? Lại đây."

Đương nhiên là tại không quen dùng nước nóng, trông nước bốc hơi hầm hập là Hải Tam Nhi cứ có ảo giác như kiểu mình sắp sửa bị hấp chín, nhưng Lục Huề gọi cậu lại gần, cậu đành phải cắn răng bước ra trước mặt Lục Huề.

Lục Huề cởi mũ cho Hải Tam Nhi, mưa giông to thế kia, mũ rộng vành có cũng bằng không, băng vải ở trán Hải Tam Nhi đã ướt mất kha khá, Lục Huề thấp giọng dặn Đứng yên, nhẹ nhàng xé băng cuốn cố định ra.

Hắn sửng sốt phát hiện vết thương ở trán Hải Tam Nhi đã đóng vảy luôn rồi, đây là do tốc độ hồi phục của nhân ngư hả?

Vượt xa loài người bình thường.

"Lành nhanh thế luôn?"

Nghe vậy Hải Tam Nhi muốn giơ tay sờ thử, cuối cùng lại động phải cục u ở trán trước, vết thương lành nhanh nhưng mà cục u ở trán thì vẫn to đùng nguyên xi, cậu đau quá kêu toáng lên, Úi da.

Cục u không ảnh hưởng đến quá trình tắm rửa, Lục Huề giữ cổ tay Hải Tam Nhi lại,

"Được rồi, đừng ngó ngoáy nữa." Nói xong hắn cầm vòi sen lên xả vào người Hải Tam Nhi.

Hải Tam Nhi lập tức sợ hết hồn như gặp phải giặc, cậu nhảy dựng lên đúng con choi choi giữa nhà tắm chật hẹp, Không! Đừng mà!

Lục Huề trợn tròn mắt,

"Có cái gì mà cậu sợ!"

"Nóng quá! Em không muốn!" Hải Tam Nhi gào thét không khác gì kiểu Lục Huề sắp mổ bụng moi ruột con cá nhà cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!