Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 12
"Tôi thấy trí nhớ cậu cũng chả khá khẩm là bao đâu, nói năng chẳng thấy suy nghĩ toàn lải nhải tầm bậy, nếu chỉ có mỗi mình cậu là người cá thì mẹ nó chứ chủng loài nhà cậu phải tuyệt vong từ đời tám hoánh rồi ấy."
Trong lúc nói chuyện động tác trên tay Lục Huề cũng không hề gián đoạn, hắn lau đi lau lại cọ rửa bể cá mấy lần liền, xác định đã sạch sẽ xong mới lắp ống vào vòi nước, bắt đầu xả nước vào bể.
Hải Tam Nhi không kèn cựa với lời lẽ động chạm của Lục Huề, cậu hòa nhã giải thích,
"Đúng là loài bọn em sắp tuyệt chủng thật, em nghe nói ngày xưa cách đây bao nhiêu năm cơ, số lượng người cá đông đúc hơn giờ nhiều, mỗi tội thời gian trôi đi, môi trường đại dương không được như trước nữa, nhân ngư là loài đầu tiên tự đào thải."
Mạnh được yếu thua, có vô vàn loài đã biến mất khỏi Trái đất, mỹ nhân ngư từng một thời số lượng đông đảo, việc đi dần về cái kết diệt vong cũng là điều khó tránh, song những lời giải thích thuyết minh về giống loài tuyệt chủng đáng ra phải xuất hiện ở chương trình thế giới động vật chứ không phải cất lên từ miệng Hải Tam Nhi, nghe cứ khôi hài thế nào.
Người nói không có sức thuyết phục lắm, dĩ nhiên người nghe chẳng để tâm mấy, Lục Huề lơ đãng đùa trêu:
"Cậu còn biết cả mấy cái đấy nữa hả? Tôi tưởng cậu chỉ biết xem hoạt hình thôi cơ."
Gió biển nóng ẩm thổi qua mang theo hơi nước, Hải Tam Nhi trước nay ngây thơ hồn nhiên nhắc tới những chuyện này xong tự dưng cũng thoáng đau xót, cậu không thể ngăn cản quy luật chọn lọc của tự nhiên.
Lục Huề thấy nước trong bể đã gần đầy bèn đứng dậy bước đến chỗ Hải Tam Nhi, lúc này gương mặt Hải Tam Nhi vô cùng mất mát, đang nghĩ gì không biết nữa, Lục Huề không để tâm đến những gì cậu nói cho lắm, chỉ lại gần, Cởi quần áo ra.
Hải Tam Nhi thì rất nghe lời, cậu cởi đồ lanh lẹ hơn mặc đồ nhiều, rục rịch mấy cái đã thoát y trơn bóng.
Lục Huề vẫn chưa thể quen được với việc nhìn Hải Tam Nhi trần truồng, nãy Hải Tam Nhi mặc nguyên quần áo mình bế cậu ta đơn giản, nhưng giờ cậu ta trụi lủi, bản thân cậu ta thì chả sao nhưng Lục Huề ít nhiều vẫn cứ bài xích.
Sau khi phải xây dựng tâm lí cho bản thân mất một hồi lâu, Lục Huề hít sâu một hơi, cúi xuống bế Hải Tam Nhi nhẵn thín lên đi về phía bể cả, còn chưa kịp thả cả người cậu ta vào bể cá, mũi chân Hải Tam Nhi chỉ vừa chạm tới mặt nước thôi là đường nét đôi chân đã dần dà tan biến, thay vào đó là đuôi cá rực rỡ trơn bóng, từng mảng vảy cá năm màu lấp lánh đắp lên hai chân Hải Tam Nhi, lớp vảy tỏa sáng chói lóa nổi bật dưới ánh nắng mặt trời soi rọi, vây đuôi lắc lư mấy cái trên không trung, những giọt nước trong veo vương trên gương mặt tinh xảo và cơ ngực khỏe khoắn của Hải Tam Nhi khiến người ta không thể dời mắt.
Mỹ nhân ngư với thức ăn chủ đạo là hải sản dồi dào chất đạm, quanh năm dạo chơi dưới biển sâu nên sở hữu làn da mềm mịn mượt mà, cơ bắp phát triển chắc khỏe, bất luận có giá trị nghiên cứu hay không thì chỉ cần nằm yên đó thôi cũng đã là một tác phẩm nghệ thuật mỹ miều rồi.
Quay về trong nước là Hải Tam Nhi lên tinh thần ngay tắp lự, vây đuôi chẳng chịu ngồi yên, nước trong bể cá cứ bị té văng tung tóe, bao nhiêu giọt nước bắn cả lên xung quanh vết thương của cậu.
"Tém tém thôi, cẩn thận nhiễm trùng vết thương bây giờ." Lục Huề vịn người cạnh bể nhắc nhở, trông cái vẻ hớn hở của Lục Tam Nhi, một khi tin tức về mỹ nhân ngư lộ ra ngoài thì sẽ có biết bao nhiêu người ùn ùn kéo đến, kể cả thoát được cái kiếp bị nhốt trong phòng thí nghiệm cả đời thì Hải Tam Nhi cũng mãi mãi phải run rẩy nơm nớp, trốn chạy tránh né khỏi sự lùng bắt từ loài người, cơ bản không thế nào vô lo vô nghĩ như bây giờ được nữa.
Trước đây Lục Huề cũng hiểu rõ những việc này, song hắn chưa bao giờ phân tích bóc tách rõ vấn đề ấy, hắn luôn xem nhân ngư là động vật, nhưng dần dà lâu ngày nhân ngư đã có tên, lại còn là tên mình đặt cho, Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi, nào đâu có giống một con cá nữa?
Lục Huề? Thấy Lục Huề ngơ ngẩn, Hải Tam Nhi mới xáp lại trước mặt Lục Huề, môi suýt chạm cả vào chóp mũi Lục Huề,
"Anh đang nghĩ gì đó?"
Lục Huề giật lùi ra sau, giật mình đáp:
"Đang nghĩ cách nấu con nhân ngư cậu thành canh cá."
Hải Tam Nhi chẳng hề để tâm:
"Anh sẽ không làm thế đâu."
"Sao cậu biết là tôi không?" Lục Huề khẽ cười một tiếng, hắn là thợ săn tiền thưởng, miễn là có tiền thì chuyện gì hắn chẳng làm được.
Em biết thế thôi.
Hải Tam Nhi nói chắc nịch, cậu bưng ngọc trai từ trong nước ra,
"Anh trông bé con của mình nè."
Cái giọng đường hoàng nghiễm nhiên của Hải Tam Nhi khiến Lục Huề chỉ muốn bật cười, giờ đây trông thấy bé con theo lời cậu Lục Huề cũng chán chả buồn phản đối nữa,
"Bé con, bé con, cậu gọi ngọc trai là em bé, nó cũng có biến thành mỹ nhân ngư quái đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!