Chương 11: (Vô Đề)

Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun

————Chương 11

Mãi mới yên ả được tí, Hải Tam Nhi ăn rồi, Lục Huề nghĩ ngợi định nấu tạm gì cho mình ăn, kết quả vừa đặt chân vào bếp cái lại nghe thấy Hải Tam Nhi gào thét tên hắn như đòi mạng.

Lục Huề ——

Cũng chả hiểu Hải Tam Nhi cố ý hay sao nữa, kéo cái giọng ra rõ dài, có phải tại cậu ta ở dưới biển quanh năm nên tế bào não bị nước biển tấn công không nhỉ, nói năng cũng kiểu gợn sóng nữa luôn.

Lục Huề chẹp một tiếng, đè nén lửa giận bước ra ngoài xem thử, Hải Tam Nhi tủi thân ấm ức chỉ vào màn hình tivi, thấy Lục Huề ra tới nơi là cậu ai oán ngay, Không giống.

"Cái gì không giống cơ?"

Hải Tam Nhi cũng không biết giải thích như nào, nhấn mạnh lại:

"Không giống với cái em xem ấy ạ."

Lục Huề chuẩn bị bùng nổ sự cục súc rồi đấy nhé, nhưng liếc phải cục u to tướng bắt mắt trên trán Hải Tam Nhi, hắn lại nín nhịn bước đến gần, để xem xem cái gì không giống nữa nào.

Chờ nhìn rõ màn hình tivi thì cuối cùng cái biểu cảm ăn tươi nuốt sống của Lục Huề cũng dịu bớt, đúng là không giống thật, Nàng tiên cá có nhiều phiên bản, rõ ràng hình vẽ đây khác hẳn bộ phát sóng trên kênh thiếu nhi lần trước, nhưng cốt truyện nó sêm sêm nhau cả mà, xem tạm vậy chứ biết sao, điều kiện bây giờ như nào hả?

Đâu đâu cũng đánh đấm ì xèo, muốn ăn no còn khó, mình mua được cái đĩa này cho con cá đây đã trầy trật lắm rồi nhé.

Lục Huề giải thích:

"Cốt truyện vẫn tương tự mà, chỉ đổi diễn viên thôi."

Em không chịu. Cậu bướng vô cùng,

"Em muốn cái lần trước cơ."

"Giống nhau thôi, câu chuyện y xì đúc, cái trước cậu xem với cái này có khác gì nhau đâu, đằng nào chả là phim hoạt hình, giả hết ấy mà."

Hải Tam Nhi không am hiểu nhiều thế, hơn nữa cậu cảm giác những gì chiếu trên tivi đều là thật, cả người thật lẫn hoạt hình, cậu cũng không biết diễn nghĩa là sao, cậu chỉ thấy cái bây giờ là giả, cái hồi trước mới là thật.

Cậu trề môi, nhìn Lục Huề bằng đôi mắt rưng rưng nước, mặc cho Lục Huề phân tích với cậu như nào cậu cũng bỏ ngoài tai.

Cậu khiến thợ săn tiền thưởng nóng tính như Lục Huề phải hóa thành giáo viên lớp mầm luôn.

Hắn chưa kịp sừng sộ lên thì bỗng dưng Hải Tam Nhi nãy giờ chưa bật lại tiếng nào đã ngã ngửa ra ghế xếp, mặt mũi tái nhợt.

Hải Tam Nhi chớp mắt làm nước mắt lăn dài theo, cậu nói bằng giọng ướt nhẹp:

"Lục Huề, đầu em đau quá."

Vừa rồi lòng dạ dồn cả vào phim hoạt hình, hiện tại tâm trạng xao động do phim bị khác, thế là lại nhớ ra trán mình có cục u.

Em muốn về biển.

Càng nghĩ Hải Tam Nhi càng tủi, bị người ta cướp đồ, mình thì băng bó, bây giờ còn chẳng được xem bộ phim hoạt hình yêu thích nhất nữa chứ, cậu buồn lắm.

Trông thấy sắc mặt Hải Tam Nhi đổi màu Lục Huề chỉ lo cậu ta có mệnh hệ gì, hắn kiên nhẫn nói:

"Trán cậu dính nước liệu có sao không?"

Việc này đã động đến mảng mù kiến thức của Lục Huề, xét cho cùng thì theo hiểu biết của nhân loại vết thương ngấm nước sẽ dễ bị mưng mủ, thế cá thì sao nhỉ? Cũng đâu thể vớt luôn con cá bị thương khỏi nước, chờ lành vết thương xong mới trả về chứ đúng không?

Đến lúc ấy có mà chết ngắc ngoải rồi ý, nhưng Hải Tam Nhi cũng nào có phải cá bình thường, cậu ta là người cá, cậu ta còn mọc chân chạy trên đất được kia kìa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!