Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 10
Ngẫm nghĩ cân nhắc tái hồi, Lục Huề lờ mờ lim dim ngủ thiếp đi mất, hắn lại nằm mơ, lại liên quan đến mỹ nhân ngư, trong mơ vừa thấy tiền vừa thấy cá, chớp mắt cái tiền biến mất, cá cũng tan biến theo luôn, hắn hoảng hốt lùng sục giữa không gian trắng mênh mang, muốn gọi thử mà lại chẳng biết phải gọi gì, mãi mới gian nan nhớ ra cái tên mình đã đặt cho mỹ nhân ngư, mỗi tội không tài nào phát ra tiếng, đang vùng vẫy thì Lục Huề mở bừng mắt, mỹ nhân ngư đang ngồi xổm trước mặt hắn với biểu cảm lo âu.
"Anh có sao không Lục Huề?"
Hải Tam Nhi đang đưa tay sờ trán Lục Huề, đầm đìa mồ hôi, tiếp đó cậu lại đặt tay lên lồng ngực Lục Huề,
"Tim anh đập nhanh quá."
Hiếm khi thấy Lục Huề không bài xích tiếp xúc với mỹ nhân ngư, hắn cố ghìm hơi thở dốc, lồng ngực vẫn đang phập phồng kịch liệt, ít ra thì nhiệt độ từ lòng bàn tay mỹ nhân ngư cũng đem đến cho hắn cảm giác chân thực, nhịp tim dần dà dịu lại.
Không sao.
Lục Huề gạt tay Hải Tam Nhi ra, đứng dậy rót cốc nước cho mình, nước lạnh vào bụng giúp đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, hắn hỏi theo thói quen, Mấy giờ rồi?
Hải Tam Nhi không biết xem đồng hồ, nhưng cậu biết thời gian cậu ra ngoài đã khá dài,
"Em phải về đây, em không ở trên đất liền lâu quá được."
Lục Huề liếc mắt qua cái đồng hồ treo tường, sắp 5 giờ đến nơi, hắn không để ý lời mỹ nhân ngư nói lắm, ban đầu đuổi mãi không ăn thua, giờ chịu đi thật xong Lục Huề còn lo lo là cá đi mất không quay về nữa.
Nhưng Hải Tam Nhi đã xáp lại gần, bịn rịn thỏ thẻ:
"Mai em lại đến, mai là ngày thứ hai rồi, có phải mai là đĩa"Nàng tiên cásẽ về không ạ?
Khái niệm thời gian của động vật hơi bị chuẩn quá rồi đấy nhé, mấy cái từ hai ba ngày dăm ba hôm toàn là không xác định hết mà, có phải bảo hai hôm thì là hai hôm đâu, song Lục Huề cũng hãi nhỡ mỹ nhân ngư đầu óc giật cục không ghé nữa, biển cả mênh mông thế kia, đến lúc đó mình biết tìm cậu ta ở đâu giờ?
"Ừm, sáng mai tôi lên trấn xem thử."
Nghe vậy Hải Tam Nhi cười sung sướng vô cùng tận, Lục Huề tốt với cậu quá đi, việc gì đã hứa với mình là sẽ canh cánh trong lòng suốt, chưa bao giờ nuốt lời, cậu lưu luyến bước ra khỏi cửa hiệu, đi tới chỗ dưới bóng cây dừa thì vẫy tay với Lục Huề, ra đến bãi đá vẫn còn chưa ngơi.
Lục Huề nghĩ bụng đảm bảo ngày mai thằng nhóc này lại đến, mình không cần lăn tăn lắm, bèn phá lệ bố thí vẫy tay mấy cái đáp lại Hải Tam Nhi.
Hải Tam Nhi nhận được phản hồi từ Lục Huề xong mới hài lòng mãn nguyện đi vòng ra đằng sau bãi đá, hình như Lục Huề nhớ ra gì đó, còn chưa kịp lên tiếng thì đã trông thấy bọt sóng bắn tóe lên đằng xa, vây đuôi xinh đẹp vạch lướt ngang không trung.
Lục Huề vội vàng đuổi theo, làm gì còn bóng cá của Hải Tam Nhi đâu, trên tảng đá chỉ chỏng chơ mỗi quần áo cởi ra còn lại, hắn chẹp một tiếng nhặt đồ dưới đất lên, hắn vốn định nhắc nhở Hải Tam Nhi một câu là đừng có trần truồng lên bờ nữa.
Giao tiếp với cá phiền phức vậy đấy, cá làm gì có đồng hồ, không thể nào hẹn giờ chính xác với mình được.
Buổi sáng hôm sau, Lục Huề sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, hắn nhìn ra biển xanh miên man, Hải Tam Nhi vẫn chưa xuất hiện, mình chỉ đành đi sớm về sớm.
Nào ngờ cái cậu Hải Tam Nhi đoán trúng thật luôn, Lục Huề vào cửa hàng băng đĩa cái là chủ tiệm lấy đĩa ra đưa hắn.
"Đây, xem xem có phải"Nàng tiên cáanh cần mua không?
Lục Huề nhận lấy chiếc đĩa, vỗ nhẹ mấy cái vào lòng bàn tay mình, miệng lẩm nhẩm, Nàng tiên cá.
"Trẻ con ở nhà quấy đòi đúng không? Anh cũng chịu khó ghé thật chứ, hàng vừa về tối qua đấy."
Trẻ con? Đúng là IQ của Hải Tam Nhi chỉ tầm tầm bằng bọn trẻ con, Lục Huề cũng không phản bác, trùng hợp tivi đang chiếu tin tức ở khu vực khai chiến, thế là lại nghe thấy chủ tiệm băng đĩa thở dài:
"Chỗ nào cũng đánh nhau, khu mình chắc chẳng bình yên được bao lâu nữa."
Chỗ họ cách vùng chiến sự không xa, tuy khói súng chưa lan tới nhưng cũng đã chịu ảnh hưởng về mặt kinh tế, ai khá giả tí trông thấy tình hình bất ổn là đã dắt díu gia đình chạy sang nước khác, Lục Huề cũng muốn đi, chờ Lục Huy về cả hai sẽ bán quách mỹ nhân ngư rồi rời đi.
Đã sắp đến trưa, Lục Huề lo con cá kia lên bờ không tìm thấy mình, hắn không lần lữa trên trấn mấy, mua đồ xong xuôi là đi về luôn, ai ngờ còn cách một đoạn đã trông thấy tận mấy bóng người tụ tập ở lối vào cửa hiệu, Hải Tam Nhi cũng đứng trong đó, cậu ta trần trùng trục, hình như đang tranh cãi với đám kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!