Chương 49: Bữa tiệc lớn nhà tử thần

Hôm sau là một ngày nắng hiếm thấy. Lúc Chúc Chúc thức dậy thấy được ba ba ngay thì rất vui mừng, kéo ba ba cùng đi đánh răng rửa mặt.

"Ba ba, con rửa mặt cho ba nha!"

Chỗ rửa mặt có một cái bàn rất to. Chúc Chúc đứng dưới mặt bàn, rồi với tay lên, nín đủ hơi: "Hừm hừm hừm…"

Kim Sân chỉ cần nhìn là biết mục đích của bé. Bé muốn leo lên, đứng trên bàn để rửa mặt cho anh. Nhưng bé lại không cao bằng cái bàn, nên muốn với tay leo lên.

Kim Sân bế nhóc con từ phía sau, nhấc một cái, đã thuận lợi để bé đứng trên bàn rồi.

Sau khi nhóc con đứng trên bàn, liền vén lên tay áo, sau đó bắt đầu vò khăn nhỏ của mình trong nước. Bé bi bô nói: "Ba ba, nghe lời nào, phải rửa mặt nha —— "

Họng của bé dưỡng hai ngày đã tốt lên.

Kim Sân liền nghe lời ngồi xuống, để mặc tay nhỏ cầm khăn rửa mặt cho anh.

Chúc Chúc thích nói huyên thiên, nên những lúc thế này cũng không hề rảnh rỗi, miệng không ngừng lầm bầm: "Ba ba rửa mặt xong sẽ sạch sẽ và thật xinh đẹp."

"Ba ba rửa mặt xong là đẹp nhất!"

"Nhắm mắt lại nào, phải lau mắt…"

"Tai cũng phải rửa nữa."

Kim Sân cứ trả lời ồ ồ ồ, có vẻ rất ngoan ngoãn.

Cuối cùng, nhóc con chống nạnh rồi nói: "Rửa sạch rồi! Ba ba tự mình đánh răng đi."

Trước đây, lúc Chúc Chúc rửa mặt đều là bóng đen trông. Chỉ trong khoảng thời gian này, đánh răng rửa mặt đều là hai cha con cùng làm.

Hai người đứng thành hàng, tay phải cầm bàn chải đánh răng, bắt đầu động tác đánh răng thật đều.

Sau khi làm xong những việc buổi sáng, Chúc Chúc lại được đưa đến nhà trẻ. Thoáng cái Chúc Chúc đã chạy không thấy bóng dáng, Kim Sân đứng hồi lâu mới quay người rời đi.

Bởi vì việc lần trước, nên hiện tại Chúc Chúc rất thích nhà trẻ, thích cô giáo ở nhà trẻ nữa.

Công việc ban ngày của Kim Sân vẫn như trước đây, không hề có sự khác biệt. Chí ít thì tử thần số hai không phát hiện ra có gì khác biệt. Anh ta chỉ lờ mờ cảm thấy Kim Sân xa lánh anh ta hơn trước mà thôi.

Loại cảm giác này rất kỳ quái. Bởi vì trước đây bọn họ cũng không quá thân mật, thậm chí đại đa số tình huống đều là một mình anh ta nói, Kim tiên sinh sẽ không đáp lại anh ta. Tình huống bây giờ cũng thế, nhưng dựa vào trực giác, anh ta liền cảm thấy người này đang xa lánh anh ta.

Hằng ngày, vợ anh ta đều muốn tạo mối quan hệ với anh họ xa. Nếu là tình trạng trước đó, anh ta chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng bây giờ sự im lặng trong mối quan hệ này khiến anh ta có linh cảm không lành. Đương nhiên anh ta sẽ không để vợ mình đi tìm Kim Sân.

Vào ban ngày, Kim Sân vẫn chỉ chú ý đến danh sách tử vong, thỉnh thoảng sẽ đọc một, hai cuốn sách.

Buổi chiều, lúc nhà trẻ tan học, anh sẽ đến trước cổng nhà trẻ chờ người vào đúng giờ.

Hiện tại, anh chính là phụ huynh đứng đầu tiền trong dãy hàng xếp thật dài. Cổng nhà trẻ vẫn đóng chặt, nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bọn trẻ vui đùa ầm ĩ.

Kim Sân đứng ngoài cổng, trong vô số âm thanh bên trong, anh chuẩn xác nghe được giọng đứa trẻ nhà mình ——

"Về nhà tớ sẽ nói với ba ba —— "

"Nhưng các cậu phải đồng ý với tớ, không được nói nó thật đáng sợ trước mặt chó nhà tớ. Nó chỉ mọc thêm hai cái đầu so với con chó khác mà thôi."

"Chu Chúc, ba ba con tới đón con kìa."

"Con đến đây!" Nhóc con hoan hô một tiếng: "Hôm nay ba tớ là người đến đầu tiên đó!"

Sau đó thì nghe được tiếng bé chạy bạch bạch bạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!