Chương 46: Áo bông nhỏ nhà tử thần

Giường của Chúc Chúc cách mặt đất không cao lắm. Chúc Chúc phải nằm sát mặt đất, lúc chui vào rất khó khăn. Lúc này bé đang trốn ở trong cùng, đôi mắt to nhìn chằm chặp ra bên ngoài, cảnh giác như một con thú nhỏ.

Mặt Kim Sân gần như đã dán lên đất, giọng rè rè gọi bé: "Cục cưng, ba ba đây rồi."

Kim Sân vốn cho rằng, cho dù Chúc Chúc có nghe được giọng của anh, thì bé nhất định cũng sẽ không ra. Nhưng không ngờ, sau khi anh gọi xong, nhóc con bỗng nhúc nhích ——

Giọng nhóc con rất nhỏ, chắc hẳn cổ họng của bé đã khàn vì khóc: "Ba ba?"

Trong nháy mắt đó, Kim Sân thấy mũi mình chua xót: "Ừm, là ba ba. Ba ba dẫn con về nhà nhé."

Ngay sau đó, liền thấy nhóc con đang ở trong cùng từ từ dán lên mặt đất, bò ra phía ngoài. Lúc bò đến mép giường, dường như nhóc con thấy quả đúng là ba ba thật, thì phấn chấn ngẩng đầu ——

May mắn thay, toàn bộ tâm trí của Kim Sân đều đặt lên người nhóc con. Bé vừa ngẩng đầu, Kim Sân đã lập tức vươn tay đỡ trên đỉnh đầu của bé, không đến mức để bé đụng vào ván giường.

Mà lúc này, nhóc con cũng đã bò ra ngoài. Trong bốn ngày ngắn ngủi, khuôn mặt béo tròn của bé đã gầy đi trông thấy. Trên mặt bé còn dính nước mắt và từng mảng bụi xám. Bé lập tức ôm lấy ba ba mình ——

"Ba ba… Sao bây giờ ba mới đến ạ…"

Nhóc con khàn giọng nói, vừa nói vừa khóc. Không phải kiểu gào khóc tan nát cõi lòng, mà kiểu khóc nghẹn. Bé như một con thú nhỏ ôm lấy cánh tay ba ba nhỏ giọng khóc hu hu.

Người phụ nữ trẻ tuổi đứng nhìn bên cạnh, cũng che miệng, khóc nấc. Cô ta thật sự rất thích cô bé này. Mấy ngày nay cô ta gần như cũng không ngủ. Cứ nhắm mắt đều là cảnh nhóc con trốn dưới gầm giường. Còn mở mắt thì chuyện đầu tiên là đi xem xem bé có ra không, có ăn đồ ăn mà cô ta đặt ở bên ngoài không.

Đáng tiếc, thật sự không có duyên phận, để cô bé về với ba ba của bé thì tốt hơn.

Giờ phút này, cô ta rất vui mừng, vui mừng vì mình đã có một quyết định chính xác.

Kim Sân bế Tiểu Chúc Chúc lên. Tiểu Chúc Chúc khóc đến mặt đầy nước mắt, vô thức nắm chặt áo trước ngực ba ba.

Bé vẫn đang mặc áo ngủ nhỏ, tay nhỏ vẫn sưng tấy. Kim Sân gật đầu với người phụ nữ kia, chân thành nói tiếng cảm ơn, rối bế con gái mình đi ra ngoài. Kim Sân cởi áo ngoài âu phục, bọc cả người nhóc con lại. Bé trốn trong bóng đêm lâu ngày như vậy, nếu lập tức nhìn thấy ánh sáng thì mắt sẽ khó chịu.

Sau khi Kim Sân ra ngoài, thì thấy Thần đã chờ ở đó. Trên mặt ông ta là vẻ nghiêm túc, ông ta thất vọng thở dài một hơi.

Kim Sân cũng không trốn tránh. Anh ôm con mình, đi trước.

Thần nhẹ giọng nói: "Anh làm tôi quá thất vọng."

Bàn tay to của Kim Sân vuốt tóc con gái để trấn an, đưa mắt nhìn cha mình rồi nhẹ giọng nói: "Cha, bé gọi con là ba ba. Trong mắt bé, bé vừa khóc là con sẽ xuất hiện. Bé khóc đã hai ngày mà con chưa từng xuất hiện lần nào. Nhưng con vừa xuất hiện, bé đã tin tưởng con."

Kim Sân nhắm hai mắt lại rồi nói: "Lúc con bị nhốt trong phòng thí nghiệm. Con không hề biết con còn có một người cha sẽ bảo vệ con. Con chưa từng trách cha, bởi vì cha cũng không biết con ở đó."

Vẻ mặt của Thần lập tức thay đổi.

Kim Sân tiến lên, trên mặt anh xuất hiện vẻ đau đớn: "Con đang bảo vệ bé, cũng như con đang  bảo vệ con vậy."

Thần cắn răng, cuối cùng thì tức hổn hển nói: "Về sau đừng có dùng lý do này nữa. Lý do này chỉ có thể dùng một lần này thôi."

Kim Sân lộ ra một nụ cười tươi rồi nói: "Chỉ lần này, cảm ơn cha."

Kim Sân ôm Chúc Chúc đi về một hướng khác. Vị Thần có vẻ ngoài trẻ tuổi đứng im tại chỗ, đè huyệt thái dương. Đây là đứa con trai duy nhất của ông ta.

Kim Sân trở lại xe, bóng đen lái xe ở đằng trước. Chúc Chúc đã ngừng khóc, nhưng tay nhỏ vẫn nắm chặt áo ba ba. Tay nhỏ rất bẩn, nhưng Kim Sân không chê. Anh lấy khăn ướt ở bên cạnh, lau tay rồi lau mặt cho bé.

Nhóc con nhìn thẳng vào anh, hai mắt vẫn hơi đỏ, nhưng đôi mắt vẫn trong veo thấy đáy, cũng chẳng có bóng tối. Như một đứa trẻ được giải cứu khỏi bọn buôn người, nhóc con khàn giọng nói: "Ba ba là đại anh hùng! Ba ba cứu con khỏi người xấu!"

Nhóc con buông lỏng tay nhỏ, khoa tay mấy cái, vui vẻ nói: "Con biết ba ba chắc chắn sẽ đến tìm con mà!"

Cô giáo nói, lúc ra ngoài, không được đi theo người lạ, không được nói chuyện với chú hay dì xa lạ. Nếu bị lạc cha mẹ, chú và dì xa lạ sẽ nói cha mẹ con muốn cô chú bế con về nhà, thì phải nhanh chóng nhặt những đồ vật xung quanh, tốt nhất là nhặt điện thoại.

Cô giáo nhà trẻ của Chúc Chúc thường xuyên truyền thụ những kiến thức an toàn cho bọn trẻ. Đám trẻ đều là con cái nhà có tiền, tuy rằng bên cạnh có nhiều người trông nom, nhưng không sợ ngộ nhỡ chỉ sợ lỡ như.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!