Chương 45: Đứa con hoang nhà tử thần

Chúc Chúc khiến ba ba mình chua đến mức run lên một cái, còn vô cùng vui vẻ nói: "Ba ba, ba ba, chua quá đi!"

Giống như nhất định phải để ba ba nếm thử thứ này chua đến mức nào, chứ chỉ nói thôi thì không đủ.

Kim Sân gật đầu rồi nói: "Đúng là rất chua."

Thế là Chúc Chúc lại chạy ra ngoài, hình như còn muốn tìm thứ mới lạ, để lấy về chia sẻ với ba ba.

Kim Sân đi tới bên cửa sổ, thấy nhóc con chỉ có một mình ở trong vườn. Bé cầm một que gỗ, chọc đông chọc tây, không ngừng thì thầm trong miệng. Chó ba đầu thì đi theo đằng sau. Nhóc con đột nhiên tìm được một bông hoa. Bé cẩn thận từng li từng tí hái xuống, rồi đặt trên đầu chó ba đầu. Bé đắc ý thưởng thức một lúc, vui vẻ nói: "Đẹp lắm!"

Các bóng đen ở bên cạnh trông bé, đề phòng bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Kim Sân nhìn con gái mình, nhìn một lúc lâu, mới quay đầu về.

Buổi tối, lúc đi ngủ, Chúc Chúc ôm cánh tay ba ba: "Ba ba ơi, con muốn nghe câu chuyện về công chúa ạ!"

Kim Sân cầm cuốn truyện bên cạnh lên, bắt đầu nói: "Ngày xưa có một bé công chúa. Bé gặp phải một kẻ xấu xa. Kẻ xấu xa kia rất giống quốc vương. Công chúa tưởng đây là cha mình, nên vẫn luôn gọi ba ba…"

Chúc Chúc nghe hết sức nghiêm túc. Lúc bé nghe kể chuyện đều hết sức chăm chú, giống như có thể bước vào thế giới trong chuyện vậy.

"Kẻ xấu xa kia phát hiện hắn cũng thích công chúa và xem bé là con gái mình. Nhưng hắn là kẻ xấu, không thể nuôi công chúa mãi được. Kẻ xấu xa kia thấy rất khó chịu…"

Chúc Chúc ôm cánh tay ba ba: "Vì sao không thể ạ?"

"Bởi vì hắn là kẻ xấu."

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: "Nhưng ông ấy không đánh trẻ con mà. Ông ấy rất thích công chúa nữa. Con cảm thấy ông ấy là một ba ba tốt ạ."

"Ba ba ơi, chúng ta đừng để kẻ xấu buồn có được không ạ?" Chúc Chúc bi bô nói.

Kim Sân xoa đầu con gái, trong lòng thì chua xót. Anh mở miệng nói: "Nhưng hắn không phải cha ruột của công chúa, hắn cũng không biết làm cách nào để tìm mẹ cho công chúa."

"Nhưng, nhưng mà ông ấy vẫn là ba ba của công chúa ạ…" Chúc Chúc không hiểu vì sao đã không phải là ba ba rồi?

Vấn đề mà Kim Sân nói với Chúc Chúc rõ ràng liên quan đến huyết thống nhân loại. Anh thấy con gái đang nhìn mình với vẻ tội nghiệp: "Ba ba ơi, kẻ xấu vẫn nuôi công chúa có được không ạ?"

Kim Sân hơi do dự rồi nói: "Được, kẻ xấu xa kia vẫn nuôi công chúa, mãi đến khi bé lớn…"

Chúc Chúc nghe thấy kết cục của câu chuyện thì rất hài lòng, lúc này mới yên tâm đi ngủ.

Hôm sau, Chúc Chúc đã dậy từ sáng sớm. Bé không giống những đứa trẻ khác. Mỗi ngày bé đều dậy từ rất sớm, không chỉ dậy sớm, bé còn đi gõ cửa phòng ba ba, gọi ba ba rời giường nữa.

Lúc Kim Sân thức dậy, đã thấy Chúc Chúc lái xe lắc ở tầng dưới, chó ba đầu đi theo đằng sau. Tiếng cười khanh khách vang khắp phòng.

Kim Sân đi xuống tầng, ôm bé khỏi xe lắc: "Đi rửa mặt, thay quần áo với bóng đen nào. Lát còn ra ăn cơm, hôm nay phải đi học mà."

"Dạ!" Chúc Chúc nói xong, liền chạy đi như một làn khói.

Nhóc con chạy được nửa đường thì quay đầu lại: "Ba ba ơi, hôm nay con có được dẫn chó chó to đến trường không ạ?"

"Không được, sẽ dọa những bạn nhỏ khác sợ đó."

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói: "Con sẽ tô bọn nó thành màu đỏ, vậy thì sẽ không dọa những bạn nhỏ khác sợ nữa ạ."

Kim Sân nhìn chó ba đầu màu đen. Nếu phải tô thành màu đỏ, quả thực là làm ô nhiễm thị giác. Kim Sân nói lý: "Nó có ba cái đầu, vẫn sẽ hù dọa những bạn nhỏ khác."

Chúc Chúc nhìn chó chó to rồi nói: "Giống như ba con chó mà!"

Kim Sân: "Vẫn không được." Khả năng tiếp nhận của Chúc Chúc thật sự rất tuyệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!