Trường học cho nghỉ hai ngày, nên hai đứa bé đều không cần đi học. Tử thần số hai vốn không đồng ý đưa Hồ Thừa Khiếu đến chỗ Kim tiên sinh.
Nhưng Nhạc Đào Đào nói: "Chúng ta đã là người một nhà. Người một nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau, phiền phức lẫn nhau. Nếu việc gì cũng cảm thấy đối phương quá phiền phức, vậy thì quá hời hợt rồi."
Nhạc Đào Đào nghĩ rất đơn giản. Đã là người một nhà thì xem như ngay từ đầu đối phương đã rất quan tâm tới mối quan hệ này. Nếu không thường xuyên gặp nhau, không thường xuyên ở chung, thì quan hệ sẽ nhanh chóng bị phai nhạt.
Tử thần số hai bị vợ mình thuyết phục, thế nên liền đưa con trai đến đây.
Kim Sân cũng không hề để ý chuyện có thêm một đứa trẻ, vì ban ngày anh cũng có việc cần ra ngoài. Bình thường, mỗi lúc anh đi thì các bóng đen sẽ trông Chúc Chúc. Mặc dù Chúc Chúc có rất nhiều đồ chơi để chơi, nhưng bé vẫn thích chơi cùng với mấy đứa bé cùng tuổi hơn.
Hồ Thừa Khiếu là đứa trẻ loài người hiểu chuyện lại ngoan ngoãn. Quan trọng nhất chính là cậu không bắt nạt con gái anh, nên anh đương nhiên cũng không để ý đến việc đối phương đến nhà mình nhiều lần.
Kim Sân nhanh chóng đi đến rồi dẫn hai đứa nhóc đến phòng ăn để ăn cơm.
Hồ Thừa Khiếu và Chúc Chúc đi theo sau ba ba, hai đứa nhóc còn đang thì thầm nói chuyện.
—— "Sáng nay anh ăn sáng ở nhà rồi." Đây là Hồ Thừa Khiếu.
—— "Anh ăn món gì?"
"Mẹ anh làm sữa đậu nành, bỏ cho anh rất nhiều đường, ngọt lắm."
Chúc Chúc chưa từng uống sữa đậu nành, bé suy nghĩ rồi nói: "Em thích uống ngọt."
Kim Sân đằng trước nhìn Chúc Chúc đang nói chuyện trời đất với bạn cùng lứa, lại có loại phiền muộn khó hiểu.
Rất nhanh đã đến phòng ăn. Chúc Chúc vừa vào phòng ăn liền thấy trên bàn được đặt một đôi đũa rất khác những đôi khác. Đôi đũa ngắn màu hồng, trên mỗi chiếc đũa có hai vòng tròn, đầu đũa còn nối liền cùng một chỗ.
Hồ Thừa Khiếu cũng nhìn thấy. Cậu chạy nhanh đến rồi cầm đũa lên: "Em gái công chúa, đây là đũa tập ăn nè. Lúc nhỏ anh cũng dùng cái đũa này."
Chúc Chúc vội vàng trèo lên ghế của mình, đeo yếm.
Hồ Thừa Khiếu đưa đũa cho em gái Chúc Chúc, sau đó dạy bé: "Em gái công chúa phải cho ngón tay vào cái vòng này nè…"
Chúc Chúc cho ngón tay nhỏ vào, sau đó cầm lên, đũa liền ổn định.
Cha già định bụng dạy con gái mình dùng đũa thì nhìn thấy cảnh này, thật sự anh không hề thấy bực bội đâu!
Chúc Chúc cầm đũa gắp hai lần, con mắt lập tức sáng lên. Lúc trước bé cầm đũa thường hay bị rơi, nhưng bây giờ đũa không bị rơi nữa. Thế là nhóc con quay đầu, cầm đũa lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kiêu ngạo, cho ba ba nhìn: "Ba ba, ba ba, con biết dùng đũa nè!"
Chúc Chúc cầm đũa tập ăn, cố gắng gắp một con tôm bóc vỏ trong dĩa, rồi đặt vào chén của ba ba. Bé nói ngọt: "Ba ba, con gắp thức ăn cho ba nha~ "
Kim Sân hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên có phản ứng gì.
Chúc Chúc thấy ba ba không ăn, liền nôn nóng nói: "Ba ba, ba mau ăn đi. Chờ ba ăn xong miếng đó, con sẽ gắp cho ba một miếng khác."
Kim Sân ừ một tiếng, cúi đầu nghiêm túc ăn thức ăn con gái gắp cho. Hồ Thừa Khiếu ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Bác và ba ba cháu chẳng giống nhau chút nào…"
Chúc Chúc kỳ lạ nhìn sang: "Không giống chỗ nào ạ?"
Hồ Thừa Khiếu bi bô nói: "Bác không thích nói chuyện, ba anh lại rất thích nói chuyện. Mẹ anh nói tất cả đại anh hùng đều thích nói chuyện."
Chúc Chúc suy nghĩ, đại anh hùng đều thích nói chuyện nhỉ?
Thế là Chúc Chúc vội vàng nói: "Ba em cũng… Cũng thích nói chuyện mà!"
Nhóc con sợ anh Hồ Thừa Khiếu không tin, còn đặc biệt quay đầu hỏi ba ba: "Ba ba ơi, ba nói với anh Hồ Thừa Khiếu đi, ba cũng rất thích nói chuyện, đúng không ạ?"
Kim Sân đang ăn tôm bóc vỏ. Lúc này ngẩng đầu, khuôn mặt vốn nghiêm túc và chăm chú của anh lại có vẻ mờ mịt, nhưng nhanh chóng biến mất. Anh gật đầu, nói: "Đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!