Chương 34: Anh họ xa tốt bụng nhà tử thần

Chúc Chúc ở trường cứ ngồi không được yên. Lúc học bé cứ len lén nhìn ra bên ngoài. Lúc ngủ trưa, bé cũng lén đứng lên, đi ra cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài.

Giáo viên phụ trách giờ nghỉ trưa cảm thấy rất kỳ lạ. Cô ta bế Chúc Chúc lên, ôm ra ngoài, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Chúc Chúc, hôm nay con cứ nhìn cái gì vậy?"

Chúc Chúc nghĩ nghĩ, lại nhìn bầu trời: "Cô giáo nói trên trời có mây đen thì trời sẽ mưa, hôm nay trời sẽ có mưa hả cô?"

Bé cứ nhìn ra ngoài suốt, là vì sợ trời mưa.

Giáo viên đời sống nhìn bầu trời âm u, dự báo thời tiết hôm nay cũng báo sẽ mưa. Thế là cô ta nói: "Có thể hôm nay trời sẽ mưa đó, sao vậy con?"

Chúc Chúc nghe nói trời sẽ mưa, khuôn mặt nhỏ đều cau lại: "Như vậy..."

Giáo viên đời sống cảm thấy rất kỳ lạ: "Cục cưng Chúc Chúc có chuyện gì muốn làm à? Nếu trời mưa, trường sẽ phát áo mưa và giày đi mưa cho các con, nên không mắc mưa đâu."

Chúc Chúc gật đầu rồi nói: "Cô ơi, con đi ngủ đây."

Bé giãy khỏi ngực cô giáo, ủ rũ cúi đầu đi vào trong. Nếu hôm nay trời mưa... Làm sao gặp mẹ nhỉ?

Trời mưa, ba ba sẽ không cho bé ra ngoài đâu.

Chúc Chúc về đến giường nhỏ của mình, Hồ Thừa Khiếu ở giường nhỏ bên cạnh đã ngủ mất tiêu.

Lúc này Hồ Thừa Khiếu còn chưa dậy. Sau khi Chúc Chúc nằm xuống, nhìn anh Hồ Thừa Khiếu đang ngủ. Bé nghĩ trong đầu, lát nữa phải nới với anh Hồ Thừa Khiếu thế nào đây, trời mưa mất rồi.

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lốp bốp lộp bộp, mưa to đã tới.

Mưa to có tiết tấu tạo ra âm thanh, giống như một khúc hát ru. Chúc Chúc vốn không buồn ngủ, bây giờ đã nhanh chóng thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, bé thấy tất cả bạn nhỏ đều đứng dưới mái hiên để nhìn mưa.

Tất cả các bé đều rất vui. Trường học đã chuẩn bị cho các bé một áo mưa nhỏ và đôi giày đi mưa. Các bạn nhỏ lớp lá bên cạnh đang giẫm nước mưa bành bạch bành bạch.

"Em gái công chúa, em cũng đến chơi đi."

Hồ Thừa Khiếu nhanh chóng mặc áo mưa và đeo giày đi mưa cho em gái công chúa. Sau khi cậu đội cái mũ trên áo mưa cho em gái công chúa xong, liền kéo em gái công chúa đi nghịch nước.

Chúc Chúc nhỏ giọng nói với Hồ Thừa Khiếu: "Anh Hồ Thừa Khiếu, hôm nay trời mưa, chắc ba em không cho em đi đâu."

Bình thường lúc trời mưa, ba ba sẽ gọi bé ——

"Chúc Chúc, đừng ra ngoài trời mưa, sẽ cảm đấy."

"Cục cưng, trời mưa thì không được ra khỏi cửa, biết chưa?"

Hồ Thừa Khiếu nhìn em gái công chúa đang mặc bộ áo mưa con vịt nhỏ, nhìn xinh quá. Cậu nghe em gái công chúa nói là trời mưa thì không được ra ngoài, thế là cậu nói: "Anh sẽ nói với ba ba, chúng ta đều mặc áo mưa và giày đi mưa, chắc chắn sẽ được ra ngoài mà."

Chúc Chúc rất tin tưởng Hồ Thừa Khiếu. Anh Hồ Thừa Khiếu đã nói được ra ngoài, thì chắc chắn sẽ được ra ngoài. Vậy thì bé có thể đi tìm mẹ rồi. Chúc Chúc cũng vui lên, kéo tay anh Hồ Thừa Khiếu, chạy ra sân với những bạn nhỏ khác.

Nước mưa rơi vào áo mưa, tạo ra tiếng bộp bộp bộp có tiết tấu dày đặc. Chúc Chúc là lần đầu tiên được mặc áo mưa lúc gặp mưa, bé vui đến hỏng rồi.

Một bên khác, Nhạc Đào Đào cũng mặc áo mưa rồi tiếp tục trộn xi măng. Mặc dù trời mưa rất to, nhưng trên thực tế chỉ có mấy công nhân đi tránh mưa. Còn trên công trường, đa số công nhân đều vẫn đội mưa làm việc.

Có những công nhân còn lợi hại hơn, bọn họ ghét mặc áo mưa vì hành động sẽ vướng víu, nên dứt khoát không mặc áo mưa luôn.

Bà thím bên cạnh thấy Nhạc Đào Đào nhanh nhẹn chuyển xi măng, thì nhỏ giọng nói: "Em gái này, sao em ngốc thế. Chúng ta tính lương theo ngày công. Em đừng để người ta thấy mình lười biếng là được, không cần bỏ công vậy đâu."

Nhạc Đào Đào mỉm cười, khiêng một bao xi măng lên, cười nói: "Không sao ạ, dù sao em cũng chuyển rồi."

Cô nghĩ trong đầu. Một ngày ba trăm đồng, cô đã cầm tiền lương thì phải nghiêm túc làm việc, mới đúng với số tiền này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!