Chương 26: Chó ba đầu nhà tử thần

Nhà ông nội?

Kim Sân hơi dừng lại, sau đó anh mới ý thức được người Chúc Chúc nói đến là ông nội trước đây. Nhưng nơi đó đâu thể đến được, bởi người lớn đều không còn nhớ Chúc Chúc nữa.

Về phần anh.

Kim Sân là có cha, nhưng cha anh là thần. Trước sinh mệnh vô tận, thời gian liền trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Cha anh cứ cách ba năm rưỡi sẽ đến chỗ anh thị sát.

Kim Sân cũng không ưa người cha này lắm, thậm chí có thể nói là đối đãi như một người xa lạ. Cho nên hiển nhiên anh cũng không muốn để Chúc Chúc gọi ông ta là ông nội.

Kim Sân bế Chu Chúc lên: "Nhớ ông nội hả?"

Chúc Chúc là một đứa trẻ thật thà, bé lắc đầu rồi nói: "Không nhớ ạ." Chúc Chúc không thích ở nhà ông nội chút nào. Bởi vì ông nội bé rất dữ, mà mấy anh chị cũng đâu có thích bé. Họ còn nói mẹ bé không sinh được con trai, thì sau này tiền của ba ba bé đều là tiền của bọn họ.

Mỗi lần Chúc Chúc đến nhà ông nội, bé sẽ bị cướp mất búp bê đồ chơi. Cho nên Chúc Chúc không thích một chút nào.

"Vậy vì sao con lại muốn đến nhà ông nội chơi?" Kim Sân cảm thấy rất kỳ lạ nên hỏi.

"Bởi vì ông nội là ba ba của ba ba ạ. Ba ba, ba không nhớ ba ba sao ạ?" Chúc Chúc ngửa đầu, tò mò nói.

Nếu như bé thật lâu không được gặp ba ba, chắc chắn sẽ rất ba ba. Vậy ba ba thật lâu không gặp ba của ba ba, chắc chắn cũng sẽ nhớ ba của ba ba.

Kim Sân vốn muốn nói thật là không nhớ, nhưng trước mặt con gái, anh vẫn nói: "Nhớ chứ, nhưng ba ba đã là người lớn, cho nên dù nhớ ba ba thế nào cũng không thể ở chung một chỗ với ba ba được."

Anh chưa từng nghĩ sẽ gọi người đó là cha, thậm chí còn không muốn thừa nhận người đó là cha mình. Bởi vì mọi thống khổ của anh đều là do ông ta không chịu trách nhiệm mới tạo thành.

Chúc Chúc cái hiểu cái không gật đầu, nói: "! A, vậy ba ba cũng lớn lên từ một em bé ạ."

Bé vừa nói còn vừa dùng tay nhỏ ra dấu. Ba ba rất cao, rất cao rất cao.

Đợi bé lớn, chắc chắn sẽ cao như ba ba vậy.

Đột nhiên Chúc Chúc nói rất nghiêm túc: "Ba ba, chờ con lớn, cao như ba, con sẽ nâng ba lên thật cao nha!"

Kim Sân bế bé lên, híp mắt nói: "Thật ra là con muốn được nâng cao thì có?" Anh còn không hiểu nhóc con này ư!

Từ sau lần anh nâng bé lên cao, thì thi thoảng nhóc con sẽ thích dùng lời hứa suông để lừa anh nâng bé lên cao.

Chẳng qua, lần nào Kim Sân cũng sẵn lòng đón nhận lời hứa suông ấy. Nhưng thật ra trong lòng anh rất sợ nghe bé nói đến chuyện lớn lên.

Cảm xúc rất mới mẻ rất xa lạ, thì ra đây là sợ.

Kim Sân nâng cục cưng nhà mình chạy hết vòng này đến vòng khác trong phòng khách. Nhóc con cười hi hi ha ha đến mệt luôn ——

Kim Sân nhìn đồng hồ, bé cũng nên đi ngủ rồi. Thế là anh đưa Chúc Chúc cho bóng đen dẫn bé đi rửa mặt.

Còn Kim Sân thì về phòng sách. Lúc vừa vào phòng, anh liền nhận được một tin nhắn: "Cậu không về nhà bao lâu rồi?"

Phản ứng đầu tiên khi Kim Sân đọc tin nhắn chính là bây giờ anh đang ở nhà rồi.

Ngay sau đó, anh mới phản ứng lại, đối phương nói là ngôi nhà khác của anh. Từ lúc bắt đầu Kim Sân đã không định ở lại nơi này, đây là ngôi nhà mua cho Chu Chúc ở.

Anh có một ngôi nhà, và anh luôn ở đó.

Chỉ là, sau này có con gái, anh vô tình đã chuyển phần lớn đồ đạc của mình từ ngôi nhà đó đến đây, để sống cùng con gái.

Kim Sân nhìn dãy số, cũng không rõ là ai gửi. Nhưng người biết số di động của anh, tất nhiên là đồng nghiệp trong giới.

Anh dặn bóng đen vài việc rồi ra ngoài

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!