Bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu rất giữ lời. Cậu đã đồng ý với em gái công chúa sẽ nói với ba ba cậu chuyện kết bạn, thì cậu nhất định phải làm được.
Tử thần số hai hỏi hết sức khó khăn: "Làm thế nào để dẫn chú ấy đi chơi cùng?" Đi chết một ngày hả?
Hồ Thừa Khiếu nghĩ nghĩ rồi nói: "Cùng nhau ăn cơm ạ, cùng nói chuyện ạ, nắm tay nhau đi chơi trượt thang ạ…"
Tử thần số hai vội vàng ngắt lời con trai mình: "Ba ba là người lớn, người lớn không làm thế với bạn bè đâu."
Hồ Thừa Khiếu thấy vô cùng nghi ngờ và khó hiểu: "Người lớn không làm thế với bạn bè? Vậy bạn của người lớn muốn làm gì ạ?"
Chẳng lẽ người lớn không nắm tay bạn tốt sao?
Tử thần số hai không thể không nói: "Thế sao ba không thấy con nắm tay những bạn nhỏ khác? Không phải các con là bạn ư?" Cu cậu chỉ nắm tay em gái công chúa tay thôi.
"Không giống nhau mà." Hồ Thừa Khiếu nghiêm túc nói: "Giống như ba chỉ có thể nắm tay một người con gái là mẹ ấy, con cũng chỉ nắm tay với mỗi em gái công chúa thôi."
Tử thần số hai: "…" Mặc dù anh ta biết con trai mình không có ý gì khác. Nhưng cái câu này thật giống như, giống như anh ta có con dâu vậy.
Tuy rằng tử thần số hai ngầm chế nhạo trong lòng, nhưng ngoài miệng không hề nói thế. Anh ta nói: "Tình bạn giữa người lớn bọn ba chỉ cần uống rượu với nhau, cùng nhau…"
Tử thần chưa từng có bạn học, mắc kẹt đúng đoạn này.
Hồ Thừa Khiếu cũng không cho ba ba cậu quá nhiều cơ hội. Em gái công chúa vẫn còn đang chờ cậu bên kia kìa.
Cho nên Hồ Thừa Khiếu nói: "Ba ba, đừng nói chuyện nữa ạ, chúng ta đi tìm em gái công chúa trước đã!"
Lúc này, Chúc Chúc đang đeo cặp sách của mình, tay nhỏ kéo quai đeo cặp, kéo rồi kéo, chơi rất vui.
Bé cùng ba ba đứng chờ Hồ Thừa Khiếu và ba ba Hồ Thừa Khiếu.
Hiện tại đều là các bạn nhỏ lớp một, cho nên mỗi bạn nhỏ đi ngang qua đều kéo phụ huynh của mình chào ba ba Chu Chúc ——
"Em gái công chúa, bọn tớ về nha, ngày mai gặp nhé…"
Chúc Chúc cũng nhiệt tình chào các bạn: "Mai gặp…"
Sau đó còn chưa đi được mấy bước, đã có thể nghe bạn nhỏ đó nói với phụ huynh của mình: "Bạn ấy là em gái công chúa, công chúa thật ấy ạ. Nhà bạn ấy là một tòa lâu đài rất to."
"Người bên cạnh chắc chắn là ba ba quốc vương rồi."
Cũng may, rất nhanh tử thần số hai đã dẫn theo Hồ Thừa Khiếu đi ra. Hai đứa nhóc rất phấn khích, hôm nay chúng có thể về nhà cùng nhau rồi.
Mặc dù chỉ có thể về chung một đoạn đường, nhưng vẫn rất vui nha. Hai đứa nhóc đứa chạy đứa đuổi ở phía trước.
Tử thần số hai nhớ lại những lời cô giáo nói với mình, thì đầu cũng muốn trọc luôn.
Chỉ là nhà trẻ thôi mà, sao lại muốn thống kê nghề nghiệp cha mẹ chứ. Thống kê nghề nghiệp cha mẹ thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn cha mẹ đến trường cho bọn trẻ học một lớp học về nghề nghiệp?
Trái tim của tử thần số hai rất mệt, đây không phải là đang ức hiếp tử thần anh ta ư?
Nghề nghiệp của anh ta là giao hàng kiêm chức tử thần. Hai cái nghề này, không có một cái nào có thể lấy ra nói hết.
Cho nên tử thần số hai nhìn về phía Kim Sân, đều là người cùng cảnh ngộ cả. Anh ta nói: "Anh nghe cô giáo nói chuyện liên quan tới việc phải giảng cho bọn trẻ về công việc của ba ba chưa?"
Kim Sân nhìn lại, kiểu như đang hỏi có vấn đề gì.
Tử thần số hai thở dài một hơi, nói như kiểu hai chúng ta là anh em tốt: "Nghề nghiệp của chúng ta cũng rất khó nói, nói ra có thể sẽ hù dọa bọn trẻ. Đúng rồi, nếu là anh, thì anh sẽ nói gì?"
"Thiết lập chương trình máy tính." Kim Sân mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!