Chương 24: Bạn lớn nhà tử thần

Sáng hôm sau, Chu Chúc được ba ba đưa đi nhà trẻ. Đương nhiên, cái cặp nhét đầy hoa quả kia là do Kim Sân xách. Chu Chúc vốn định tự đeo, nhưng nó quá nặng. Bé đeo cặp vào thì không bước nổi một bước, bắp chân còn run run.

Kim Sân nhìn thấy thì vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Anh vội vàng xách cặp sách lên. Lần này Chúc Chúc còn định để ba ba mặc áo choàng nữa ——

"Ba ba phải mặc choàng choàng chứ, như vậy mọi người đều biết ba là đại anh hùng nha!" Chúc Chúc đang rất phấn khích nên lúc nói hai chữ áo choàng không được tròn, liền thành choàng choàng.

Kim Sân suy nghĩ rồi nói: "Nhưng cô giáo đã nói, không được mặc choàng choàng trước mặt người ngoài mà."

Ba ba tử thần có nghe nhóc con nói chuyện nên đương nhiên anh biết, trong suy nghĩ của bé, lúc bọn anh đi làm sẽ là một nhóm ba ba ngồi trong một phòng lớn, sau đó cô giáo sẽ đến và cho bọn anh đi làm.

Trong tưởng tượng của nhóc con, đi làm cũng giống đi học. Chẳng qua, nhóm trẻ con thì đi học, còn nhóm người lớn sẽ đi làm.

Quả nhiên, Ba ba Kim Sân vừa nói như vậy, Chúc Chúc lập tức tin ngay. Nếu là lời của cô giáo, thì phải nghe theo nha, vậy không để ba ba mặc choàng choàng đưa bé đi nữa.

Kim Sân vẫn mặc âu phục đen. Chỉ là, lần này đưa người đến nhà trẻ, lần đầu tiên Kim Sân chào hỏi cô giáo ——

"Ngày hôm qua Chúc Chúc có hái ít trái cây trong vườn nhà, nên có đeo một cặp đến trường, nói là muốn chia cho các bạn." Kim Sân vừa nói vừa đưa cái cặp trướng phình cho cô giáo.

Cô giáo thấy Ba ba Chúc Chúc cười thì vô cùng ngạc nhiên. Cô ta nhận lấy cái cặp rồi khen Chúc Chúc: "Chúc Chúc là một bé ngoan biết chia sẻ!"

Thế là, Kim Sân liền thấy con gái anh phấn khởi đến mức ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh vào trong.

Kiêu ngạo muốn hỏng rồi.

Kim Sân quay đầu đi, thì thấy cậu bé Hồ Thừa Khiếu cũng đang ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hồ Thừa Khiếu đeo cặp sách nhỏ màu xanh lam, chạy bình bịch đuổi theo ——

"Em gái công chúa!"

Chúc Chúc quay đầu. Bé thấy anh trai Hồ Thừa Khiếu, cậu đang cười đến là vui vẻ. Chúc Chúc như bị lây nhiễm, cũng cười theo.

"Hồ Thừa Khiếu!"

"Em gái công chúa!" Hồ Thừa Khiếu vươn bàn tay núc ních dắt tay em gái công chúa của mình.

Theo Hồ Thừa Khiếu, sở dĩ cậu có thể tiếp tục học ở nhà trẻ này với em gái công chúa, có thể tiếp tục bảo vệ em gái công chúa, là bởi vì cậu đã hứa với ba ba rất nhiều việc. Hơn nữa, trong một thời gian rất dài, cậu sẽ không được làm đại anh hùng nữa.

Bởi vì ba ba đã bắt cậu chọn làm đại anh hùng hay bảo vệ em gái công chúa, cậu đã chọn bảo vệ em gái công chúa rồi.

Nhưng cậu sẽ không nói bất kỳ chuyện nào trong những chuyện này với em gái công chúa. Cậu không muốn em gái công chúa buồn đâu.

Hồ Thừa Khiếu nắm tay em gái công chúa, nói: "Em gái công chúa, về sau anh sẽ luôn bảo vệ em."

Chúc Chúc nhìn bạn tốt của mình, nói: "Em không muốn anh bảo vệ em đâu, ba em sẽ bảo vệ em mà."

Hồ Thừa Khiếu cũng không giận: "Vậy anh cũng bảo vệ em."

Kim Sân và tử thần số hai đã nghe thấy tất cả: "…"

Tử thần số hai nghĩ. Nhà trẻ bây giờ đều ngược tâm thế này ư? Con trai ngốc à, con nhìn con xem. Con vì em gái công chúa mà từ bỏ cả giấc mơ làm đại anh hùng, nhưng người ta đâu có cảm kích.

Phải cười thế nào mới tính là ba ba tốt bị con trai làm khó xử đây?

Tử thần số hai im lặng tự hỏi câu này, cuối cùng ra được một kết luận, anh ta không cười thì tốt hơn.

Dù sao con trai anh ta cũng mới vừa nắm tay con gái người ta đi vào trong.

Tử thần số hai quay đầu. Anh ta phát hiện Kim Sân người ta không hề có loại tư tưởng không thuần khiết giống anh ta. Giữa trẻ con với nhau, dù chúng có nắm tay cũng không tồn tại thứ gọi là chiếm tiện nghi, nên Kim Sân đã rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!