Thì ra nhóc con vừa chạy về đã nhốt mình trong phòng, không phải vì chuyện gì khác, mà vì gấp gáp chuẩn bị quà cho ba ba.
Kim Sân nghe con gái mình nói thế, thì trên mặt lộ ra nụ cười tươi, cả người đều nhu hòa hơn. Anh quá cao, từ góc độ này của anh đã có thể nhìn thấy một bọc vải màu hồng nhóc con đang cầm trên tay để ở sau lưng. Mặc dù không nghĩ ra rốt cuộc đó là quà gì, nhưng con gái không quên chuyện tặng quà vẫn là việc khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù đã thấy một phần, nhưng Kim Sân cũng không lật tẩy. Anh vô thức nở nụ cười, ngồi xuống, giọng cũng khẽ hơn: "Cục cưng tặng quà gì cho ba ba thế?"
Ba ba tử thần cũng không tự ý thức được, xưng hô khi nói chuyện của anh bây giờ đã có khuynh hướng càng ngày càng giống một người cha rồi.
Chúc Chúc phấn khởi giậm chân, mặt nhỏ đầy kích động. Bé vừa nhảy vừa phần khích hét lên: "Ba ba, ba ba, ba nhắm mắt lại đi, ngạc nhiên mà!"
Kim Sân hơi do dự nhưng vẫn nhắm mắt lại. Anh cảm nhận được dường như tay nhóc con ôm lấy cổ anh, sau đó sột sột soạt soạt không biết đang làm gì. Hình như trên lưng anh có cái gì đó, nhưng anh thật sự đoán không ra đó là cái gì…
Nhóc con ôm cổ anh, vẫn lo lắng nói lầm bầm: "Ba ba ngoan, ba không được mở mắt nhìn lén đó. Con nói ba mở mắt, ba mới được mở nha…"
Động tác của nhóc con rất chậm. Kim Sân ngồi xổm trên mặt đất, đôi chân dài rõ ràng là không thích ứng. Nhưng anh không hề mất kiên nhẫn, chỉ nói: "Ba không mở mắt nha." Còn học giọng điệu của Chúc Chúc, ở cuối câu còn thêm một chữ "Nha" rất trẻ con.
Cũng may, nhóc con nhanh chóng nói ba ba mở mắt ra. Bé giống như đã hoàn thành một chuyện rất lớn, bi bô nói: "Ba ba, bây giờ ba có thể mở mắt rồi!"
Kim Sân mở mắt, liền thấy nhóc con đang vui vẻ khoa tay múa chân. Anh cúi đầu xuống, trên áo sơ mi trắng của anh có hai cái dây màu hồng.
Anh đứng dậy, đồ trên lưng rơi xuống, cái dây màu hồng hơi siết lại. Kim Sân quay đầu, xuyên qua phòng nhóc con nhìn thấy hình ảnh của mình trong tấm gương to…
Áo choàng màu hồng? Mặc dù nhìn qua đã biết là một tấm ga giường, dùng hai sợi dây cột trên cổ anh, nhưng vẫn có thể nhìn ra đại khái là một chiếc áo choàng.
Kim Sân ngước mắt, lúc này mới chú ý tấm ga của nhóc con đã bị cắt tùm la tùm lum, lộ ra cả miếng lót màu trắng bên trong. Không cần nói anh cũng biết, cái thứ đang khoác lên người mình được cắt từ tấm ga giường này.
Kim Sân hơi mù mờ, làm cái gì vậy?
Chúc Chúc vỗ tay nhỏ, chạy quanh ba ba, đắc ý thưởng thức một lần. Cuối cùng bé còn bắt chéo tay nhỏ sau lưng, hết sức khoa trương nói: "Thật là quá đẹp! Bây giờ ba ba là đại anh hùng!"
Chúc Chúc thế này, quả thực rất giống bạn nhỏ dẫn chương trình trong ngày quốc tế thiếu nhi, đọc tiếng phổ thông rất giàu tình cảm.
Kim Sân mới nghe đã thấy buồn cười rồi. Chỉ là, anh cũng không biết tại sao Chu Chúc lại có chấp nhất với đại anh hùng như thế.
Kim Sân không hề biết quan hệ giữa hai bạn nhỏ Chu Chúc và Hồ Thừa Khiếu tốt như thế nào, bọn chúng là bạn bè tốt nhất của nhau trong nhà trẻ. Nhưng trên thực tế, nội dung để các bé có thể nói chuyện với nhau không nhiều, dù sao hai bạn nhỏ này cũng không giống những trẻ bình thường khác.
Thế nhưng khi bọn chúng nói chuyện sẽ xuất hiện một điểm rất giống nhau, đó chính là chuyện của ba ba!
Mặc dù Hồ Thừa Khiếu có cha mẹ, nhưng trên thực tế cậu tiếp xúc với ba ba nhiều hơn. Em gái Chúc Chúc không có mẹ, cậu cũng sợ nói đến mẹ sẽ khiến em gái Chúc Chúc buồn, cho nên mới chủ yếu nói về ba ba.
Mà bạn nhỏ Chúc Chúc lại thuần chất cuồng ba ba. Phần lớn thời gian bé đều ở cùng ba ba, nên những lúc nói chuyện với Hồ Thừa Khiếu ở trường, gần như há miệng ngậm miệng đều là ba ba.
Cho nên hai đứa nhóc trao đổi rất nhiều chuyện về ba ba.
Chúc Chúc nghe nhiều nhất là chuyện về ba ba đại anh hùng của Hồ Thừa Khiếu. Hồ Thừa Khiếu lại quá thổi phồng sự tích anh hùng của ba ba mình.
—— "Ba anh là thần, vị thần rất lợi hại. Ông ấy bắt người xấu, người xấu đều sợ ông ấy."
"Rất nhiều người thích ba ba anh, bọn họ gọi điện thoại cho ông ấy suốt."
Có một lần nhà trẻ chiếu phim, trong phim có một đại anh hùng mặc chiếc chăn lớn bay lên, Hồ Thừa Khiếu liền nói với Chúc Chúc ——
"Cái này gọi là áo choàng, có một lần ba anh đã mặc cái áo choàng đại anh hùng này, sau đó ôm anh bay lên."
Tiểu Chúc Chúc thì nghĩ, ba ba cậu có, ba bé cũng phải có. Bằng không ba ba khác đều có, mà ba bé không có, vậy ba ba khác nhất định sẽ không chơi cùng ba ba bé.
Trong suy nghĩ của Tiểu Chúc Chúc, những đứa trẻ con đều phải đi học nhà trẻ, còn nhóm ba ba của những bạn nhỏ ấy đều phải đi làm. Trong đầu bé, đi học thì tất cả các bạn nhỏ đều ngồi trong một phòng, vậy đi làm thì tất cả ba ba cũng sẽ ngồi trong một phòng. Sau đó thầy cô sẽ đến nói chuyện với nhóm ba ba…
Nhóm ba ba nhất định cũng giống bọn trẻ các bé, ai với ai là bạn tốt, ai với ai không phải bạn. Mọi người sẽ cùng ăn cơm trưa, cùng ngủ trưa…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!