Chương 16: Anh hùng rơm nhà tử thần

Rốt cuộc vẫn là trẻ con, giày vò một lúc bé cũng thiếp đi.

Kim Sân đưa tay dém chăn cho bé, bảo đảm nhóc con sẽ không chui cả đầu vào trong chăn nữa.

Sau đó anh bước nhanh ra ngoài.

Lúc đi ra, các bóng đen lập tức đi vào trông bé. Chúng phải bảo đảm buổi tối nhóc con đi ngủ sẽ không xảy ra chuyện.

Kim Sân về tới phòng, liền kiểm tra đường sinh mệnh của Chúc Chúc. Anh trong thấy lưới quan hệ của bé đã xuất hiện cô giáo, cha mẹ bạn học…

Những tuyến này đều có màu xám nhạt, chưa rõ ràng. Duy chỉ có cây "Hoa Tiểu Minh" là đặc biệt nổi bật. Ngoài tuyến hữu nghị màu vàng sáng loáng, còn có một số tuyến hữu nghị màu vàng nhạt.

Kim Sân nhíu mày, cô bé "Hoa Tiểu Minh" này hẳn không phải là anh trai tiểu anh hùng mà Chúc Chúc nhắc đến trước đó.

Anh mở những tuyến khác ra, cuối cùng cũng xác định được một đứa bé trai. Chẳng qua, anh lấy làm kỳ lạ, vì sao tuyến này lại nhạt như thế?

Mà lúc này, anh trai Hồ Thừa Khiếu dũng cảm không hề biết có người tìm cậu, lại còn là tìm nhầm. Bởi vì cậu không hề xuất hiện trong tuyến quan hệ của bé. Cậu là đứa con loài người thuộc về tử thần số hai, không ở trong app Tử thần.

Ba ba đã nói, cậu không được đến nhà em gái công chúa chơi. Cho nên, sau khi cậu về nhà thì tâm tình có phần sa sút.

Mẹ Hồ bận bịu bên trong, ngẩng đầu nói: "Thừa Khiếu, sao hôm nay con không kể chuyện em gái công chúa nữa vậy?"

Hồ Thừa Khiếu thở dài một hơi, nói: "Ba ba nói, con không được đến nhà em gái công chúa chơi ạ."

Ba Hồ bỏ bộ đồng phục màu vàng đã bẩn vào trong giỏ, mặc một bộ đồ màu xám. Anh ta đi tới chỗ vợ mình, mở miệng nói: "Cuối tuần cu cậu muốn đến nhà bạn học chơi. Không phải em nói cuối tuần nó phải đi học vẽ à? Anh mới nói là nó không được đi."

Mẹ Hồ thở dài một hơi: "Vậy thì không thể đến nhà bạn học rồi, vẫn phải học thêm kỹ năng. Lúc em học đại học, những bạn học khác biết hát nhảy, kéo đàn, đánh đàn dương cầm, đủ loại kỹ năng, chỉ có em là phụ trách vỗ tay ở dưới. Tuy nhà chúng ta hơi nghèo, nhưng tốt xấu gì cũng có điều kiện hơn lúc em còn nhỏ."

Mẹ Hồ nói đến đây liền hôn lên mặt chồng mình một cái: "Hôm nay ra ngoài giao hàng vất vả, em mua xương sườn mà anh thích ăn nhất rồi, lát nữa sẽ làm sườn kho nhé."

Trên mặt tử thần số hai đều là nét cười, anh ta thỏa mãn ôm lấy vợ mình, nói: "Cảm ơn vợ."

Tử thần số hai ôm vợ. Lúc anh ta cúi đầu thì thấy trên cổ tay vợ có một vệt màu đỏ bầm. Tử thần số hai đau lòng sờ lên, nhíu mày: "Vợ ơi, chỗ này của em bị sao thế?"

Mẹ Hồ thu tay lại, lắc đầu: "Không có việc gì đâu anh. Lúc em ở văn phòng không cẩn thận nên bị đụng trúng thôi. Chồng à, sắp đến tết rồi, năm nay em không muốn về nhà đâu."

Sắc mặt tử thần số hai u ám hẳn, nhưng thấy vợ không chịu nói còn chuyển đề tài, nên tử thần số hai chỉ dịu dàng hôn lên tóc cô: "Vậy chúng ta không về nữa."

Anh ta cũng không muốn về. Từ trước tới nay, tính cách của Hồ Phú đều không tốt, thường hay nóng nảy. Mười lăm năm trước, khi anh ta vẫn còn là một tử thần thực tập. Vào lúc ấy, anh ta đã gặp cảnh Nhạc Đào Đào đang bị bạo lực học đường.

Khi đó, app Tử thần vẫn chưa phát hành. Mỗi người tử vong đều cần bọn họ tự mình kéo linh thể từ trong thân thể ra. Lúc đó tên của Nhạc Đào Đào không có trong danh sách tử vong, nhưng cô lại muốn chết.

Là tử thần thực tập, anh ta không thể không nghĩ cách cứu cô, để bảo đảm lúc mình làm nhiệm vụ không xuất hiện sai sót. Kết quả, lúc đó anh ta đã giúp cô dạy dỗ những nữ sinh cùng trường đã cởi quần áo rồi chụp ảnh cô một chút. Khi đó, hình như cô có khuynh hướng tự sát.

Không còn cách nào khác, lúc ấy tử thần số hai mới chỉ là một thiếu niên. Vì anh ta không có cách tốt hơn, thế nên đã tự mình đóng giả thành kẻ lưu manh, là cô nhi không cha không mẹ.

Thế là, ngày nào tan học Nhạc Đào Đào cũng đi tìm anh ta. Mỗi ngày anh ta sẽ xuất hiện một lúc để nói chuyện với cô.

Về sau, Nhạc Đào Đào tốt nghiệp đại học liền gả cho anh ta. Lúc ấy, tính cách anh ta đã có vấn đề. Mặc dù anh ta không phải chân thần có tiền như Kim Sân, nhưng tiền lương của tử thần thực tập cũng rất cao, anh ta cũng bất tử. Thế nhưng vấn đề là anh ta không nói thân phận của anh ta cho Nhạc Đào Đào biết. Kết hôn xong, anh ta liền chuyển vào ở căn nhà mà Nhạc Đào Đào thuê…

Cho tới bây giờ, anh ta vẫn không có dũng khí nói ra thân phận của mình.

Nếu như nói con trai anh ta theo chủ nghĩa cuồng anh hùng rơm, vậy vợ của anh ta… Vợ anh ta yêu anh ta, gả cho anh ta. Dù hiện tại anh ta không có tiền, không có bằng cấp, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt tôn sùng nhìn anh ta mỗi ngày. Bởi vì vợ anh ta đã từng nói vô số lần, vì anh ta cứu cô từ trong cảnh u ám tuyệt vọng ra, nên anh ta là anh hùng trong lòng cô.

Trong suy nghĩ của vợ anh ta, anh ta thiện lương dũng cảm, là báu vật của thế giới…

Tử thần số hai ôm người vợ đang ngủ bên cạnh, không hiểu sao lại muốn khóc.

Mẹ Hồ và đứa bé dựa gần lại tử thần số hai, đầu cọ trong ngực anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!