Thật ra, cô giáo đã chú ý tới vương niệm công chúa vốn thuộc về tiểu công chúa Chúc Chúc, nhưng đang đội trên đầu đứa trẻ khác rồi.
Nhưng cô ta cũng không nói gì. Ở phương diện đồ vật ngoài thân này, nếu đứa trẻ đó đã đội lên đầu vậy chắc chắn mọi người đều nhìn thấy, nên không tồn tại tình huống cầm trộm. Ở phương diện khác, mặc dù cô giáo biết ba ba đơn thân của Chúc Chúc có thể là nhân vật ghê gớm gì đó. Nhưng trong tiềm thức, cô ta vẫn cảm thấy loại đồ trang sức sáng lấp lánh đội trên đầu trẻ con này, chỉ mấy chục đồng.
Buổi tối, cô ta nhận được điện thoại của phụ huynh Hoa Tiểu Minh.
Hoàn cảnh nhà Hoa Tiểu Minh có hơi đặc biệt. Cô bé được ông bà nội nuôi, nhưng họ cũng chưa phải quá già. Cặp vợ chồng hiện nay mới năm mươi mấy tuổi, họ còn điều hành công ty niêm yết.
Bên kia, bà nội Tiểu Minh lễ độ nói chuyện Tiểu Minh mang vương niệm về.
Thật ra, ban đầu không có vấn đề gì. Dù sao giữa các bạn nhỏ có tặng quà qua lại cũng không phải việc gì lớn. Trái lại, như thế còn khiến người lớn cảm thấy rất đáng yêu.
Cho nên, sau khi Tiểu Minh về nhà liên tục nhấn mạnh: "Đó là công chúa thật đấy ạ! Là công chúa ở trong một tòa lâu đài!"
Bà nội Tiểu Minh cũng không coi là chuyện gì to tát. Dù sao, hiện tại ra ngoài hỏi mười cô bé thì có đến chín đứa đều là tiểu công chúa.
Buổi tối, lúc Tiểu Minh đi ngủ, bà nội lấy vương niệm công chúa xuống thì mới phát hiện. Chiếc vương niệm nhỏ này nhìn qua không to lắm nhưng lại rất nặng. Kim cương bên trên còn sáng lấp lánh. Theo lý, trang sức trên đầu trẻ con không nên nặng như vậy.
Bà nội Tiểu Minh cũng có không ít đồ tranh sức, nên bà ta nhìn nhiều thêm mấy lần. Bà ta luôn có cảm giác kỳ lạ, mới vội vàng chạy đi tìm chồng mình. Chồng bà ta lúc còn trẻ, có một khoảng thời gian làm việc ở tiệm châu báu.
Kết quả, ông nội Tiểu Minh đeo kính mắt lên xem xét một hồi mới biết, thứ này lại là kim cương thật.
Hai vợ chồng đều kinh hãi, liền vội vàng hỏi Tiểu Minh chuyện này là thế nào. Bấy giờ mới biết đúng là có bạn nhỏ đội lên đầu cho cô bé thật, nhưng Tiểu Minh cũng không biết số điện thoại của bạn nhỏ cho cô bé vương niệm công chúa. Hai vợ chồng càng nghĩ càng thấy không yên lòng, họ khẩn trương gọi cho cô giáo.
Dù sao, giá trị của thứ này không ai nói rõ được. Đứa bé không hiểu chuyện mới tiện tay tặng đi. Nhưng để người lớn phát hiện, khẳng định sẽ khác.
Có tiền đi nữa cũng không thể tiện tay tặng đồ quý giá như vậy cho người ta.
Cô giáo đã gặp nhiều kẻ có tiền, nhưng không ngờ vương niệm công chúa Chúc Chúc đội lại là thật. Cô ta nhớ lại, hình như mỗi ngày Chúc Chúc đều đội một cái vương niệm khác nhau. Nhất thời, cô ta cũng không biết nên nói cái gì. Cô ta đang choáng váng, nhưng vẫn nói lại với họ là cô ta sẽ liên hệ với phụ huynh của Chúc Chúc ngay.
Thế là, ba ba tử thần đang một bút một nét dạy nhóc con viết chữ, thì nhận được tin nhắn.
"Ba ba Chúc Chúc, chào anh, rất xin lỗi vì muộn thề này còn quấy rầy anh. Anh đã ngủ chưa ạ?."
Ba ba tử thần rất không vui: "Mấy cô giao nhiều bài tập như vậy, tôi cũng muốn đi ngủ lắm rồi."
Từ khi về nhà, nhóc con đã lôi kéo anh, miệng cục cục cục cục nói bé phải làm bài tập.
Cô giáo đọc tin nhắn lại càng lúng túng, nhưng chính sự thì vẫn phải nói: "Chuyện là như thế này, Chúc Chúc có tặng Hoa Tiểu Minh một món trang sức, là vương niệm công chúa mà Chúc Chúc đội mỗi ngày. Ông bà nội Hoa Tiểu Minh nói nó quá quý giá, đứa bé nhất định không biết giá trị của nó, nên mới nói ngày mai đến trường sẽ trả lại cho Chúc Chúc."
Ba ba tử thần rõ ràng cũng không biết đến nỗi khổ nhân gian: "Đã tặng rồi sao còn trả lại?"
Cô giáo: "…" Tiêu tiền như nước. Thôi quên đi, cô ta không thèm nói nữa.
"Ba ba, ba ba, ba nhìn này!" Lúc này, Chúc Chúc tự mình vẽ một bức tranh, "Đây là ba ba, đây là mẹ, đây là con."
Ba ba tử thần nhìn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ này, lại nghĩ đến đôi vợ chồng kia. Dường như bọn họ đang sống rất tốt.
Ngày hôm sau, tử thần đại nhân đưa Chúc Chúc đến trường. Lúc trở về, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi đến một nơi xa lạ.
Hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản. Trong phòng khách bày đầy bản vẽ, bên cạnh còn có đàn dương cầm.
Tình cảm đôi vợ chồng rất tốt, một người đọc sách, một người vẽ tranh. Hai người thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ, rất là vui vẻ.
Kim Sân đi một vòng trong phòng. Nơi này rất nhỏ, nhỏ hơn nhà bọn họ. Nhưng nơi này rất tốt, rất ấm áp.
Căn phòng này vốn là của tiểu công chúa, bây giờ đã thành phòng sách, sách chất thành đống. Kim Sân phất tay, một tia sáng màu đen hiện lên, những cảnh tượng trước đây xuất hiện dồn dập trước mắt anh.
Trong nhà lộn xộn, không hề sạch sẽ gọn gàng như bây giờ. Nó hoàn toàn cho thấy cảnh một người cha tự mình nuôi con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!