Chương 9: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: ChenLuan

Thế mưa quả nhiên to hơn rồi.

Nước tích lại trên khoảng đất trống đã ngập vào giầy Tống Nhiễm. Lý Toản mở chiếc ô màu đen lớn kia ra, gió rất lớn, anh giữ chiếc ô rất chặt.

Cô và anh đứng cách nhau một khoảng lễ phép nhất định. Tán ô rộng, nhưng Tống Nhiễm vẫn bị mưa hất vào một bên vai. Cô cũng không để ý.

Anh đưa cô đến bên ghế lái phụ của chiếc xe quân dụng việt dã, cô lên xe.

Anh vòng lại ngồi vào chổ ghế lái, gập chiếc ô đen lại, đặt vào chổ ngồi sau xe.

Đỉnh đầu ô chảy xuống một chuỗi nước còn sót lại.

Bây giờ Tống Nhiễm mới phát hiện ra trên đầu vai trái của anh cũng bị xối ướt hết. Bộ quân phục màu tím than lúc này thực sự thành màu đen.

Lý Toản khởi động xe, nhắc nhở: "Cài dây an toàn vào."

"Ừ." Tống Nhiễm ngoan ngoan làm theo.

Trên kính chắn gió đều là nước mưa, giống như mở một loạt vòi nước. Cần gạt nước ra sức đong đưa. Mặt kính cửa sổ có treo lên chiếc mành che mưa dày, nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài.

Tống Nhiễm cảm thấy hai người bọn họ giống như ngồi trong hộp thuỷ tinh đặt dưới nước, yên yên tĩnh tĩnh, chỉ có bên ngoài chiếc hộp tiếng mưa dài vô tận.

Chạy đến chỗ đại viện rồi, anh mới nhớ ra hỏi cô: "Cô ở chỗ nào Đường Bắc Môn nhĩ?"

Tống Nhiễm trả lời: "Ngõ Thanh Chi."

"Ừm." Ngón tay anh nhẹ gõ lên vô lăng, không nói gì thêm.

Dù sao cũng là giữa hè, đóng hết cửa sổ đi được một đoạn, trong xe liền có một chút oi bức ngột ngạt mà khí nóng quẩn quanh bốc lên. Tống Nhiễm lau lau mồ hôi rịn trên môi, Lý Toản thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn cô:

"Cần bật điều hoà không?"

"Không cần." Cô xua tay, "Tôi ngồi trong xe bật điều hoà sẽ chóng mặt."

"Say xe?" Anh cười nhạt, "Phóng viên thường hay ra ngoài làm việc, vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Đều nghĩ cách để mình ngủ quên." Cô nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói.

"Vậy cô nhắm mắt nghỉ một tý, đến nơi tôi giọ cô."

Tống Nhiễm: "..."

Cô mới không thèm ngủ. Nhưng câu tiếp theo nên nói cái gì, cô nghĩ không ra.

Trong xe lại rơi vào yên lặng.

Cô ngước nhìn ngoài cửa sổ cắn cắn môi, nhàn nhạt buồn rầu thất vọng.

Lý Toản dự đoán không sai. Chiếc xe nhỏ kia của cô lái về không nổi, nửa đường nhất định sẽ ngâm vào trong nước.

Khu canh gác ở Đông Nam Bộ Lương Thành mưa rơi từ trên núi xuống, mới đầu đi còn thuận lợi, địa hình càng đi xuống dưới, liền nhìn thấy trên đường đọng toàn nước, cống thoát nước đều ngập đầy, nước chảy không chỗ thoát, mênh mông cuồn cuộn như thú vật khắp nơi càn quấy. Buổi sáng còn có người trong nước đẩy xe, giờ phút này đều mặc kệ, ngay cả giao thông công cộng cũng không chạy nữa.

Khu vực trong thành phố trống trơn hoang tàn vắng vẻ không một bóng người, chỉ có nước.

Xe quân dụng cuốn theo nước chạy ngang trên đường, bọt nước bắn tung toé tựa ca nô bổ đôi ngọn sóng dâng trào đến lão luyện. Thậm chí mấy lần muốn đen cả chiếc che nhấn chìm.

Tống Nhiễm vốn muốn chỉ đường, nhưng Lý Toản hình như rất rõ địa hình, không cầm bật bảng chỉ dẫn, con đường lớn, con ngõ nhỏ nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!