Lý Toản về đến nhà, định thay giày thì nhìn thấy đôi dép khi nãy Tống Nhiễm đi, là dép của bố anh. Lúc xỏ chân vào, bàn chân nhỏ bé của cô lọt thỏm bên trong, bước đi lạch bạch.
Anh cởi giày, bỏ chìa khóa vào bát rồi đi vào nhà. Đèn trong nhà sáng ngời, bàn ăn, phòng bếp được thu dọn sạch sẽ, trong không khí còn vương mùi thức ăn.
Anh ngồi tựa vào sofa, ngẩng đầu nhìn xa xăm hồi lâu mới lấy điện thoại gọi cho Trần Phong.
Sáng sớm hôm sau, Lý Toản đến doanh trại.
Đúng tám giờ, Trần Phong đứng trên bậc thềm tòa nhà giảng đường quân sự chờ anh. Thấy anh đã cắt tóc, Trần Phong nhướng mày tỏ vẻ hài lòng, song không nói nhiều, chỉ hít sâu, nhiệt tình vỗ vai anh, "Về là tốt rồi."
Trần Phong dẫn anh vào tòa nhà, đi đến một phòng học.
Còn chưa đến giờ vào lớp, bên trong chỉ có một quân nhân khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, đang cầm phấn viết trên bảng đen. Đó là Thượng tá Lâm Diểu An, chuyên gia gỡ bom đầutiên của quân khuthành phố Giang, từng lập được nhiều chiến công hiển hách. Hainăm trước Lý Toản theo học trường quânđội, cũng do một tayanh ta đào tạo, sau này anh ta được điều đến quân khu khác làmnhiệm vụ.
Lâm Diểu An thấy Lý Toản, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, cười khen: "A Toản lớn rồi, người cũng đen và đẹp trai hơn."
"Thầy." Lý Toản vẫn gọi bằng xưng hô ban đầu: "Em không biết thầy đã về."
"Cũng gọi là trùng hợp." Trần Phong xen lời: "Lão Lâm vừa được điều về thành phố Giang. Lãnh đạo trong quân khu muốn cho những sĩ quan xuất sắc học khóa phòng chống bom mìn cơ bản, để sau này dễ chọn ra một tốp cho đào tạo chuyên sâu. Lão Lâm dạy chính, thiếu trợ giảng, tôi nghĩ vừa hay cho cậu theo hỗ trợ, tiện học hỏi thêm."
Lâm Diểu An hỏi thăm: "Tai bây giờ thế nào rồi?"
Lý Toản hiểu ý thầy mình: "Mô phỏng thì không thành vấn đề ạ."
Lâm Diểu An: "Không thể đụng vào đồ thật à?"
Lý Toản cười nhẹ.
Trần Phong vội nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi đấy. Lão Lâm, anh không biết đâu, hồi đầu cậu ấy chỉ mới nghĩ đến liền đau đớn lăn lộn khắp giường."
Lâm Diểu An quan tâm: "Phải hết lòng phối hợp điều trị với quân y, không vội, từ từ sẽ khỏi. Vậy tạm thời tôi sẽ không nhờ em những việc liên quan đến bom thật."
Lý Toản gật đầu: "Vâng ạ."
Đang nói thì có tân binh bước vào, vừa gặp họ liền đứng nghiêm, kính cẩn giơ tay lên chào. Trần Phong thấy sắp đến giờ học, nói với Lâm Diểu An: "Vậy đợi làm xong thủ tục, thằng nhóc này giao cho anh nhé."
Lâm Diểu An gật đầu: "Học trò của tôi thì tôi nhận lại thôi."
Trần Phong dẫn Lý Toản ra hành lang, thấy vẻ mặt anh trầm tĩnh, không nói lời nào, bèn hỏi: "Cậu nói không muốn làm việc văn phòng, việc này thì sao? Vẫn chưa cảm thấy vui ý à?"
Lý Toản nghe thế cười khổ, "Em chỉ nghĩ là được về đội sửa xe, trái lại anh cho em công việc vượt ngoài mong đợi."
Trần Phong cười to, đưa tay khẽ chỉ vào mặt anh, lại thở dài, "Xem như cuối cùng cậu cũng thông suốt, tôi nghĩ cậu sẽ ương ngạnh cố chấp với tôi cả năm nữa đấy. Tôi từng liên lạc với bác sĩ Jackson, anh ta nói sau lần phẫu thuật cuối cùng, tình trạng phục hồi của cậu rất khả quan. Qua nửa năm, về mặt sinh lý có thể bình phục, chỉ có chứng ù tai do vấn đề tâm lý thì Jackson bó tay.
Những việc có thể làm, anh ta đã làm hết rồi."
Lý Toản yên lặng giây lát mới cười ôn hòa, "Em biết. Lần cuối cùng gặp Jackson, anh ta đã nói em không cần phẫu thuật thêm lần nào nữa. Nhưng khi ấy..."
Vừa thấy đau khổ sẽ bị ù tai, anh cho rằng mình không còn cách nào cứu chữa nữa.
Trần Phong khoác vai anh, khuyên bảo: "A Toản, chuyên qua rồi cứ để nó qua đi, đừng giữ trong lòng mà giày vò mình. Cậu còn trẻ, sau này đời còn dài. Tài năng của cậu là bao năm học hành khổ luyện mà có, để mất đáng tiếc lắm. Trong đầu cậu nghĩ như thế nào không cần nói với tôi, chỉ cần phối hợp hết sức với quân y để điều trị, kiên trì một chút là sẽ có kết quả tích cực. Tôi biết cậu có hoài bão to lớn, không muốn còn trẻ đã về ngồi ở văn phòng.
Yên tâm, về phía quan hệ tổ chức tôi sẽ lo liệu giúp cậu, cậu cứ theo học với Lão Lâm, chờ hết bệnh thì trở về sân huấn luyện, tôi sẽ hỗ trợ cậu hết mình. Cậu không được nản lòng thoái chí nữa."
Lý Toản lẳng lặng lắng nghe, chỉ có ánh mắt hấp háy cho thấy nội tâm anh đang gợn sóng, không biết là vẫn còn canh cánh trong lòng hay đã hạ quyết tâm. Anh bạnh cằm, kiên quyết gật đầu.
**EFF**
Mấy ngày sau, Lý Toản trình đơn xin nghỉ việc với đồn cảnh sát Bạch Khê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!