Hôm sau Tống Nhiễm thức dậy, phát hiện chỉ sau một buổi tối, chuyện này đã gây xôn xao cộng đồng mạng. Bài viết của cô được chia sẻ khắp mọi ngóc ngách trên mạng xã hội, thu hút sự chú ý của quần chúng.
Làn sóng dư luận sau một đêm bỗng đổi chiều, từ thi nhau chế giễu học sinh nhảy lầu yếu đuối, vô dụng chuyển sang chửi rủa, lên án giáo viên Triệu.
"Đúng là "thầy" người ta, thứ rác rưởi."
"Còn là nhà giáo ưu tú nữa chứ, không biết ông ta đã được bình bầu như thế nào, hệ thống giáo dục nát bét rồi."
"Người như vậy không phải ngồi tù sao, đi chết đi."
"Bộ Giáo dục dám thừa nhận nhà giáo ưu tú là một tên khốn không? Không dám đâu, ha ha, lại bị ém nhẹm cho xem."
Tống Nhiễm không hề thấy vui mừng trước biến chuyển này. Vốn dĩ xưa nay mạng xã hội vẫn là nơi để người ta trút cảm xúc tiêu cực.
Tuy nhiên, trong vô số tiếng chửi rủa tràn ngập trời đất, có bình luận khiến Tống Nhiễm chú ý: "Những thầy cô khác ở trường có dám nói thật không? Điều khiến người ta tuyệt vọng chính là người mình muốn bảo vệ lại không phải người có quyền lực gì. Con người thường chỉ muốn bảo vệ lợi ích cho tập thể của họ, người cùng hội cùng thuyền tất phải bao che cho nhau.
Trong xã hội này, nếu bạn không theo bất cứ tập thể nào, vậy xin chúc mừng bạn, bạn sẽ trơ trọi một mình."
Tống Nhiễm đọc đi đọc lại câu bình luận kia thật lâu, cô tự nói với mình, nghề phóng viên được sịnh ra chính là để không còn ai trong xã hội này bị cô lập nữa. Còn cô thì sao, cô không hề có ý định dẫn dắt hoặc thay đổi dư luận gì cả, điều cô muốn làm chỉ là ghi lại một tiếng nói bị lãng quên, dù chỉ tạo ra hiệu ứng thúc đẩy và ám thị, song có thể góp phần giúp những người thực thi pháp luật đưa ra kết quả công minh và chính trực.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Sáng hôm đó, cô bị Lưu Vũ Phi gọi đến văn phòng, bảo cô chủ động xóa bài, đăng lời xin lỗi, chia sẻ thông báo điều tra của phía cảnh sát và bàn giao thông tin về học sinh Vương kia.
Tống Nhiễm không sao hiểu nổi: "Không phải đài bảo tôi truy tìm sự thật và ủng hộ tôi đưa tin tự do hay sao?"
Lưu Vũ Phi khó xử nói: "Nhưng hiện giờ, sự thật cần phải do cảnh sát điều tra."
"Cảnh sát cứ đi điều tra, sao lại bắt tôi xóa bài và xin lỗi? Tôi không phát biểu bất cứ quan điểm nào, chỉ viết lại lời trần thuật của một học sinh, họ nên đi điều tra chuyện tôi viết mới đúng chứ?"
Lưu Vũ Phi xoa sống mũi, cảm thấy khó giải quyết, "Họ sẽ điều tra, còn cô nên xóa bài để loại trừ ảnh hưởng tiêu cực. Hiện giờ, vì bài cô đăng tải mà người dân mất lòng tin vào hệ thống giáo dục, vào cơ quan cảnh sát và chính quyền, cho rằng họ bao che cho thầy giáo kia."
"Nếu họ quả thật không bao che, vậy cứ điều tra rõ ràng không phải là được rồi sao? Còn nữa, trước khi sự thật được phơi bày, tôi sẽ không cung cấp thông tin của em học sinh kia. Đoạn video và ảnh chụp màn hình cậu ấy cung cấp cho tôi, trong điện thoại của Chu Á Nam cũng có. Cảnh sát sẽ xem được, không cần tôi cung cấp."
"Tống Nhiễm, đa số tin tức cô làm đều là tin quốc tế, còn chưa hiểu cách làm trong nước. Có một số việc... cô không thể khăng khăng một mực làm theo ý mình."
Tống Nhiễm nghiền ngẫm ẩn ý trong lời nói của Lưu Vũ Phi, nhẹ giọng hỏi: "Có người gây áp lực cho đài truyền hình à? Khăng khăng bảo vệ một thầy giáo, còn người bị hại thì bỏ mặc như một điều nhỏ bé không đáng kể sao?"
Lưu Vũ Phi không thể nói lời nào. Anh ta biết rõ lý tưởng và quan điểm sống của các phóng viên trẻ, thừa hiểu họ không khéo đưa đẩy, xung đột quan điểm không thể giải quyết trong một sớm một chiều.
Anh ta thở dài: "Tống Nhiễm, bảo cô xóa là vì muốn tốt cho cô. Việc này đã trở thành tin toàn quốc, cô xem đã có bao nhiêu người can dự vào? Nếu tiếp tục làm lớn, đài sợ rằng không bảo vệ được cô."
Tống Nhiễm giật mình, dù sao cô vẫn còn trẻ, đương nhiên sẽ bị dọa đến bối rối. Tuy vậy sau khi hít sâu để bình ổn lại tâm trạng, cô buông lời nhẹ tênh: "Vậy thì đài cứ xem mà làm đi."
Tống Nhiễm trở về văn phòng, tay chân đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Cô ép bản thân tỉnh táo lại, cô mở tài liệu tiếp tục điều tra manh mối. Đến gần trưa, cô tìm được địa chỉ của trưởng phòng đào tạo trường Trung học Thực nghiệm. Tống Nhiễm lập tức đến thẳng nhà người đó, hỏi thăm về việc học sinh lớp Mười hai kiện giáo viên chủ nhiệm Triệu Nguyên Lập tội bạo hành.
Trưởng phòng đào tạo là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, hôm nay bà ta đã nhận vài cuộc phỏng vấn của phóng viên, tuy cảm thấy vô cùng phiền phức, song vẫn khá lịch sự. Nhưng vừa biết Tống Nhiễm là phóng viên viết bài Một tiếng nói khác thì lập tức thay đổi sắc mặt, vừa lôi vừa đẩy cô ra cửa, chửi ầm lên: "Loại phóng viên đặt điều vu khống như cô có lương tâm hay không? Chỗ tôi xưa nay chưa hề có học sinh đi kiện thầy Triệu. Nó nói dối cô cũng tin à? Vương Hàn chính là thứ học sinh rác rưởi động một chút là thù hằn giáo viên, nó hết thuốc chữa, còn cô cũng không có não hả?"
Tống Nhiễm sửng sốt, cầm máy ghi âm truy hỏi: "Tôi không nói cho chị biết tên học sinh kia, sao chị lại nói ra tên Vương Hàn? Vậy là Vương Hàn quả thật từng tố cáo chuyện thầy Triệu bạo hành học sinh với chị đúng không? Tại sao chị là trưởng phòng đào tạo lại không xử lý, bây giờ còn che giấu..."
Bà ta lập tức phản bác: "Tên Vương Hàn là cô nói cho tôi biết. Tôi nhớ ra rồi, cô chính là phóng viên chiến trường tiếng xấu tràn lan kia, chuyên gia chờ người chết để chụp ảnh, đồ kền kền ăn thịt người! Chuyện trường bọn tôi không cần cô lo, cô cút ra nước ngoài chụp ảnh người chết đi."
Bà trưởng phòng đẩy phắt Tống Nhiễm ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Tống Nhiễm lảo đảo va vào lan can cầu thang, lưng đau như sắp gãy. Cô toát mồ hôi lạnh, cố đứng thẳng dậy.
Đứng trong hành lang im ắng, mặt cô đỏ như máu. Đây là lần đầu tiên có người mắng thẳng vào mặt cô về vụ việc Candy. Nhưng cô không sai, bác sĩ Lương đã nói thế.
Khoảnh khắc ấy, mục đích của cô chỉ vì muốn chụp được vẻ mặt vui sướng của bọn trẻ khi nhận được kẹo, kết quả lại là bắt được hình ảnh của ma quỷ. Đây không phải ý định của cô, cô không có lỗi. Bác sĩ Lương cũng nói cô không sai.
Tống Nhiễm cúi đầu, giơ tay che mắt, kiềm chế thật lâu mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh đi xuống cầu thang. Lần này cô nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ kia.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!