Tập Uyên tùy ý tắt tin tức giữa màn hình và hỏi: "Có thể truyền tin bình thường không?"
"Truyền được." Tề Lễ điều chỉnh bên hông máy liên lạc, cẩn thận tháo dây kết nối ra, "Chắc là không sao."
Tín hiệu hành tinh Lorens rất kém, song máy liên lạc của Tập Uyên là loại tiên tiến nhất, cùng lắm là truyền tin hơi chậm thôi.
Tề Lễ còn chu đáo thay mặt kính bị hỏng trên máy liên lạc, trông chẳng khác gì nhiều so với trước đây.
"Được."
Tập Uyên nhận máy liên lạc, lời nói dừng một lát: "Tiền thù lao trả cho anh sẽ không ít, ghi nợ trước."
Sau khi phi thuyền rơi xuống gần như bị phế bỏ, tàn tích cũng bị lính máy của sở quản lý kéo đi, thứ có giá duy nhất trên người Tập Uyên chính là cái máy liên lạc này.
Áo cơm của cả hắn và Nguyễn Thu đều do Tề Lễ phụ trách, thế mà đến bây giờ vẫn chưa được trả đồng nào.
Vừa tiễn Tập Uyên ra ngoài, Tề Lễ vừa cười nói: "Không vội không vội, chuyện của ngài quan trọng hơn."
Gã ta thầm phàn nàn trong lòng, cho dù Tập Uyên không đưa thì gã ta cũng có dám đòi đâu.
Trong khoảng thời gian này, Tề Lễ cũng đã có đôi chút quen thuộc với Tập Uyên, cảm thấy hắn không đáng sợ giống như trong truyền thuyết. Ít nhất không sơ hở ra là giết người. Nghe đồn hắn mắc chứng dễ mất kiểm soát, nhưng hình như vẫn chưa xuất hiện lần nào.
Song Tề Lễ vẫn mong sao cho Tập Uyên mau chóng rời đi. Một khi tung tích của hắn bị bại lộ, sẽ có biết bao nhiêu người đến truy lùng hắn, điều này sẽ gây hại cho những cư dân khác trên hành tinh.
Trước khi đi, Tập Uyên hỏi nốt câu cuối: "Lễ Hàn Lộ sẽ bắt đầu khi nào?"
—
Khi Tập Uyên theo Tề Lễ rời đi, Nguyễn Thu đã về lại vách ngăn của mình nên không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Trời đã khuya, cậu không chờ Tập Uyên về, liền nằm xuống giường nhỏ trước.
Nguyễn Thu nhắm mắt lại, trong lòng vẫn muốn đi lễ Hàn Lộ ngắm pháo hoa.
Đây là lần đầu tiên cậu không kìm được mà vui mừng kể từ khi đến hành tinh này.
Những ngày đào hạt đậu tằm để ăn, luôn lo lắng hãi hùng đã qua lâu rồi, Nguyễn Thu rất mãn nguyện với cuộc sống hiện giờ.
Đợi sau khi Tập Uyên cùng cậu đi lễ Hàn Lộ, sau này có lẽ họ sẽ trở nên thân thiết hơn.
Nguyễn Thu hãy còn rất nhiều điều muốn hỏi Tập Uyên, chẳng hạn như tại sao hắn lại đến hành tinh Lorens. Mối quan hệ của hắn với Tề Lễ là gì. Nếu hắn cũng là cư dân chưa đăng ký của hành tinh Lorens, vậy sau này liệu hắn có rời đi hay không.
Nguyễn Thu suy nghĩ lung tung trong chốc lát, chợt nghe tiếng Tập Uyên mở cửa vào phòng.
Cậu không bật đèn, Nguyễn Thu cũng không lên tiếng gọi hắn, vờ như đã ngủ rồi.
Ai ngờ tiếng bước chân vẫn đi tiếp về phía vách ngăn, dừng trước giường nhỏ.
Nguyễn Thu nhắm mắt lại nín thở, không biết hắn muốn làm gì.
Trong bóng tối, Tập Uyên nhìn chằm chằm Nguyễn Thu trên giường nhỏ một hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống: "Nguyễn Thu."
Hắn chỉ cần nhìn sơ qua là biết hơi thở của Nguyễn Thu không ổn định, hoàn toàn chưa ngủ.
Nghe hắn gọi mình, Nguyễn Thu chẳng thể giả vờ ngủ được nữa, đành mở mắt ra ngồi dậy: "Anh ạ?"
Tập Uyên "ừ" khe khẽ.
Buổi tối của hai người bỗng bị ngắt ngang, hắn cầm máy liên lạc đã sửa về, giờ phút này nhìn Nguyễn Thu bọc mình kín mít, hắn vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!