Chương 49: (Vô Đề)

Tập Uyên đồng ý, quả là hắn hôn dịu dàng hơn hẳn.

Hơi thở của hắn nghe vẫn nặng nề làm sao, thân nhiệt bỏng rẫy xuyên qua lớp quần áo, Nguyễn Thu dựa vào góc sô pha, cả cần cổ và cổ tay bắt đầu ửng đỏ.

Nụ hôn lần này ngắt quãng và lâu hơn, tay Nguyễn Thu mất sức, suýt nữa thì không giữ được ống tay áo của Tập Uyên.

Lúc tách ra, Nguyễn Thu ngẩng đầu thở hổn hển.

Tập Uyên lau đi ánh nước vương trên môi cậu, rồi lại hôn tiếp.

Nguyễn Thu sợ hắn hôn nữa, cuống quýt đẩy hắn ra, chống sô pha ngồi dậy.

Cậu ôm đầu gối cuộn người như con chim cút nhỏ, nét ửng hồng vẫn còn đó, đôi mắt ngập hơi nước trông mơ màng ngây thơ hết mức.

Quả nhiên, ngày nào cũng ở cạnh nhau không tốt lắm… Khi ở bên nhau trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, dường như không còn việc gì khác để làm ngoài thân mật.

Tập Uyên như không phát hiện Nguyễn Thu khác lạ, ôm bồng cậu sang đây, ngồi lên đùi.

"Vẫn còn sợ à?" Hắn hôn lên tóc Nguyễn Thu, "Sân huấn luyện đã có từ lâu rồi, họ đã quen rồi."

Mọi người đều không thấy có gì bất ổn, cũng chỉ là "huấn luyện" bình thường thôi.

Tổ chức tinh tặc tồn tại được lâu đến thế, thậm chí quân đội cũng dám chống lại, chính là nhờ môi trường sống khắc nghiệt và tàn khốc.

Tập Uyên cũng đã quen từ lâu, đó cũng là lý do hắn không chắc có nên đưa Nguyễn Thu đến đó hay không. Một mặt hắn nghĩ có lẽ không sao. Một mặt khác lại lo Nguyễn Thu không thích.

Nhưng sau khi trở về từ sân tập, Nguyễn Thu ngoan đến lạ.

Xem ra sổ tay của Khang Song Trì có đôi chút hữu ích.

Nguyễn Thu cúi đầu một lúc sau mới ngẩng lên, cảm thấy hơi nóng trên mặt bớt đi một chút.

"Em không sợ," Cậu lắc đầu, "Em chỉ cần anh không sao thôi."

Thuộc hạ của Tập Uyên quá nhiều, nhất thời đâu thể nào bảo cả tổ chức rửa tay gác kiếm ngay được, nhưng hắn đã hứa với Nguyễn Thu sau này sẽ không giết người bừa bãi nữa.

Hắn không giết người, không làm những chuyện nguy hiểm, nên sẽ không bị thương.

Có lẽ cứ như thế thì bệnh tình của Tập Uyên sẽ dần được cải thiện.

Nghĩ kỹ lại, kể từ khi Tập Uyên đưa cậu rời khỏi hành tinh Harlem thì cảm xúc của hắn đã ổn định rất nhiều, ngay cả thuộc hạ của hắn cũng cảm thấy khó tin.

Nguyễn Thu khẽ động đậy, chỉnh tư thế dựa vào bờ vai của Tập Uyên, nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn, nghiêm túc nói: "Anh, anh cân nhắc chút nhé?"

Hơn nữa với năng lực của Tập Uyên, nếu hắn không còn làm thủ lĩnh tinh tặc thì vẫn có thể tìm một nơi khác để đi.

Tập Uyên lại không để trong lòng lời nói của Nguyễn Thu, sao hắn bắt Nguyễn Thu nuôi hắn được chứ?

Cho dù hắn thật sự bỏ mặc hành tinh Griffin, thì bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Hắn thản nhiên đáp lại, rồi hỏi: "Muốn đi dạo nữa không? Anh bảo họ quét sạch đường phố."

Nguyễn Thu do dự, rồi lắc đầu.

Trời đã tối rồi, đường phố được dọn sạch sẽ, hầu như không thấy ai, chẳng thà ở trong nhà cho rồi.

Vì thế Tập Uyên mở tivi ba chiều cho cậu, hai người cùng ngồi trên sô pha xem.

Hồi trưa Nguyễn Thu không ngủ nên chẳng mấy chốc đã thấy lim dim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!