Chương 43: (Vô Đề)

Khi tỉnh dậy, Nguyễn Thu muốn nhớ lại lần nữa, nhưng hình ảnh nhìn thấy trong mơ bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nhưng hình ảnh mơ hồ không có nghĩa là cậu quên được giấc mơ, trái lại sau khi tỉnh dậy, một loại sợ hãi không rõ nào đó chậm rãi dâng lên.

Người đánh thức Bạch Điểu trong mơ là ai?

Tuổi nhập học của Nguyễn Thu đã được coi là muộn, hầu hết học sinh của các học viện đều là trẻ vị thành niên từ mười lăm đến mười bảy tuổi, chưa thấy ai khoảng hai mươi bao giờ.

Và cậu chắc chắn mình không hề có ấn tượng về gương mặt đó.

Tư Tuân không vợ không con, lẽ nào… Cậu có một người anh trai ư? Nhưng người kia sở hữu mái tóc đen, không có đặc điểm của tóc bạc và đôi ngươi nhạt màu.

Nhưng sao Bạch Điểu có thể bị đánh thức bởi một người lạ được?

Chẳng biết vì sao, dù chỉ là một giấc mơ nhưng Nguyễn Thu rất sợ.

Cậu cảm thấy giấc mơ này không phải xuất hiện ngẫu nhiên, vì sau đó cậu mơ thấy Tập Uyên giết người mất kiểm soát, cuối cùng nhờ tác dụng của thuốc ức chế mới bình tĩnh lại.

Đó chính là những gì nguyên tác miêu tả rồi còn gì.

Nguyễn Thu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tập Uyên, vuốt ve gò má của hắn, và cả hàng lông mày, chóp mũi, bờ mi rũ xuống.

Trước mặt cậu là một Tập Uyên bình thường, chân thật, khác hẳn trong mơ.

Tập Uyên nắm cổ tay của Nguyễn Thu, thấp giọng hỏi: "Em mơ thấy gì?"

"Mơ thấy…" Nguyễn Thu ôm hắn, nghĩ lại mà vẫn sợ, "Mơ thấy anh thay đổi."

Tập Uyên không hiểu ý của cậu, chỉ cảm thấy cậu đang sợ thôi.

Hắn siết chặt vòng tay, ôm Nguyễn Thu ngồi lên đùi, dịu giọng khẽ nói với cậu: "Không sao đâu, giấc mơ đều là giả cả, đừng sợ."

Nguyễn Thu vùi mặt vào cổ của Tập Uyên, cảm nhận thân nhiệt của hắn, chóp mũi đầy mùi hương quen thuộc, cuối cùng cũng cảm thấy ổn hơn.

Vào buổi chiều, theo yêu cầu của Nguyễn Thu, Tập Uyên đành để cậu trò chuyện với Tư Tuân lần nữa.

Hồi trưa cậu gặp ác mộng, sau khi hoàn hồn lại thì trông không vui lắm nên muốn trò chuyện với Tư Tuân.

Tập Uyên gọi Lê La đến đây, khôi phục tín hiệu trong tinh hạm.

Nguyễn Thu gửi tin nhắn cho Tư Tuân trước, hỏi y có bận gì hay không.

Khoảng năm phút sau, yêu cầu gọi video từ Tư Tuân gửi sang.

Nguyễn Thu lập tức nhấn nhận, trong màn hình chiếu xuất hiện một bóng người quen thuộc, cậu gọi: "Cậu ơi."

Tư Tuân không hề thấy ngạc nhiên khi cậu đã đổi quần áo, khẽ gật đầu: "Ừ."

Thật ra Nguyễn Thu không biết nên nói gì với Tư Tuân, cậu chỉ muốn thăm y đôi chút để mình an tâm hơn.

Hai cuộc gọi trước quá ngắn, Nguyễn Thu hỏi: "Cậu ơi, cậu vẫn ở hành tinh Harlem ạ?"

Đến khi biết Tư Tuân đã rời khỏi hành tinh Harlem, Nguyễn Thu lại hỏi han dạo này y thế nào, có bận bịu công việc hay không, sức khỏe ra sao, còn hỏi cặp song sinh thế nào.

Tư Tuân cầm một tách trà an thần trên tay, vẻ mặt và giọng điệu rất ư là lạnh lùng, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một của Nguyễn Thu.

Y liếc nhìn Tập Uyên ở mép màn hình, hỏi: "Sao, con chơi không vui à?"

"Không phải đâu ạ…" Nguyễn Thu lắc đầu, "Con có chút chuyện muốn nói với cậu thôi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!