Có vẻ như radio chống thấm nước, dù bị thấm nước đôi chút cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.
"Theo lịch Tinh Tế, hiện tại là ngày 3 tháng 5 năm 3015, dự báo thời tiết sáng nay…"
Nguyễn Thu tắt radio, âm thanh chợt im bặt.
Bản tin dự báo thời tiết chuyển từ ngày 2 sang ngày 3, hiện tại là khoảng năm giờ sáng.
Nguyễn Thu ngồi dưới mái che của đống phế tích, ôm chặt đầu gối co mình thành một cục.
Cậu đợi cả đêm, nước tràn vào trong căn phòng đá dừng lại rất nhanh nhưng nước chẳng có dấu hiệu giảm bớt, vẫn tràn đầy vào lối vào cửa sập.
Nước lẫn bùn cát này cũng không biết từ đâu tới, Nguyễn Thu không dám bước bừa vào để xem xét tình hình.
Hơn nữa, ngoài vài bộ quần áo mặc được ra thì căn phòng đá không còn thứ gì đáng giá.
Cứ như vậy, cậu mất đi chỗ nương thân.
Nguyễn Thu lấy một gói thịt khô từ trong lòng ra, mở ra ăn một miếng nhỏ.
Cậu tự an ủi mình, rằng may mà cậu tỉnh dậy sớm, nếu không thì có lẽ đã không thoát ra được êm đẹp như vậy khi bị ngập nước.
Sau khi ăn xong thịt khô, Nguyễn Thu vẫn ở yên tại chỗ, một lát sau lại đi xem nước đã giảm bớt chưa.
Nhưng đợi đến trưa, Nguyễn Thu cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Cậu chỉ mang theo radio và thịt khô hôm qua Tập Uyên cho cậu, hai thứ này là vật tư duy nhất còn sót lại của cậu. Nón cũng chìm trong căn phòng đá không lấy ra được, Nguyễn Thu đành phải xé phần vải thừa ở vạt áo buộc lên trán như băng đô để che bớt ánh nắng.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu bắt đầu lên đường.
Dạo trước cậu sợ bị lạc trong phế tích vô tận này nên cậu phải tính tổng thời gian đi về, cũng vì vậy mà không dám đi quá xa. Nhưng bây giờ cậu không còn chỗ ở nữa, cũng coi như cho cậu cơ hội theo cách trá hình. Hơn nữa, hai lần gặp Tập Uyên lần nào hắn cũng mặc quần áo xịn hơn cậu, kết hợp với một ít phản ứng của hắn và cả gói thịt khô hắn đưa cho cậu, cậu chắc chắn nơi này vẫn còn những người khác.
Nguyễn Thu vực dậy tinh thần, thầm cầu nguyện trong lòng hy vọng sẽ gặp may mắn. Rồi theo bản năng đi về hướng cậu gặp Tập Uyên hôm qua.
Trên đường, cậu vừa đi vừa tìm đậu tằm, đói thì ăn thịt khô, khát thì ăn đậu tằm, thi thoảng dừng lại nghỉ ngơi để miễn cưỡng duy trì sức lực. Đồng thời cậu cũng chú ý gần đây có người máy nào không, lúc đi trên đường sẽ cố gắng đi thật khẽ.
Radio không còn bật lên nữa, Nguyễn Thu đi đi dừng dừng, lúc đầu còn chịu đánh dấu dọc đường, nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc luôn.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ đã sang hôm sau, Nguyễn Thu cuối cùng cũng nhìn thấy thứ khác ngoài đống đổ nát.
Cậu nhìn thấy những mảnh sắt hoặc nhôm, có vẻ đã bị bỏ hoang lâu ngày, vương vãi khắp nơi, càng đi xa thì thấy càng nhiều. Cứ như có một thế lực vô hình đã chia cắt vùng đất thành hai mảnh, cỏ dại gần đó cũng nhiều hơn so với nơi Nguyễn Thu ở mấy tháng nay.
Hai mắt Nguyễn Thu sáng lên, cảm thấy mình tìm đúng nơi rồi.
Nhưng cậu thật sự rất mệt, tìm một góc đổ nát gần đó ngồi xuống để nghỉ ngơi một lát. Kể từ sau đêm tràn nước vào phòng đá, cậu luôn ngủ không ngon giấc, buồn ngủ và mệt mỏi khiến cậu suýt chút nữa không mở nổi mắt.
Góc hẹp có thể chứa một mình cậu, Nguyễn Thu dựa người vào hòn đá rồi ngủ thiếp đi.
Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Tập Uyên đứng trước đống đổ vỡ, cúi đầu nhìn Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu vẫn đang ngủ say sưa, mặt trời bị đống đổ nát trên đầu che khuất, cả người cậu chìm trong bóng tối, không hề phát hiện có người tới gần.
Tính cảnh giác thấp như vậy, thật sự không phải giả vờ ư?
Tập Uyên chậm rãi ngồi xổm xuống, góc độ này có thể nhìn rõ khuôn mặt của Nguyễn Thu hơn.
Nguyễn Thu nhắm mắt lại, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, lông mi lặng lẽ rũ xuống. Trên đôi má trắng ngần của cậu dính rất nhiều bụi, trên đầu đeo một miếng vải rách, ôm chặt chiếc radio cũ kỹ vào lòng, trông vừa bẩn thỉu vừa đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!