Chương 38: (Vô Đề)

Cả nhà thực tế ảo hỗn loạn.

Thầy hiệu trưởng và thầy cô muốn sơ tán đám đông, nhưng học sinh chen chúc trên khán đài không chịu đi.

Bạch Điểu là cơ giáp được bảo tồn tốt nhất trong viện bảo tàng lịch sử, thuộc về Tư Huỳnh – Người từng được mệnh là "Chiến thần".

Kể từ khi Tư Huỳnh mất, không ai tiếp nhận được Bạch Điểu, nhưng hôm nay nó tự dưng thức tỉnh.

Nhận thấy nó bất động và không có ý định tấn công, sự tò mò của các học sinh đã lấn át cả nỗi sợ, họ đứng trên khán đài ngó lom lom.

Tư Hạ Phổ gọi quân đồn trú đi theo mình, lại bị quân Liên Minh chặn lại bên ngoài nhà.

Tư Tuân trầm giọng nói: "Không ai được phép tấn công Bạch Điểu."

Hiện tại hành tinh Harlem bị Liên Minh tạm thời tiếp quản, học viện cũng vậy, tất cả quân đồn trú phải tuân theo lệnh của Tư Tuân.

Tư Hạ Phổ cố khuyên bảo: "Chủ tịch, Nguyễn Thu vẫn đang ở trong khoang mô phỏng, Bạch Điểu có nguy cơ mất kiểm soát bất cứ lúc nào…"

Tư Tuân lạnh tanh nhìn ông ta, châm biếm: "Vậy thống lĩnh Tư nghĩ sao Bạch Điểu lại bị đánh thức?"

Ông ta đương nhiên biết Bạch Điểu bị Nguyễn Thu đánh thức, cũng chỉ có thể là cậu thôi.

Trước khi kiểm tra xong, tinh thần lực tràn ra ngoài đúng là thuộc về Nguyễn Thu. Bạch Điểu được cất giữ trong bảo tàng lịch sử kế bên nhà thi đấu thực tế ảo, vậy chắc chắn tinh thần lực lan tràn bị Bạch Điểu cảm nhận được.

Nó đến đây bởi vì nó tưởng là Nguyễn Thu đang gặp nguy hiểm, chứ nó không bao giờ làm tổn thương Nguyễn Thu.

Bởi lẽ Nguyễn Thu đã trở thành chủ nhân mới của nó.

Sao mà Tư Hạ Phổ ngờ được một Nguyễn Thu thoạt trông nhỏ yếu, không hề mạnh mẽ giống Tư Huỳnh năm đó, cũng không được chú ý trong học viện lại có thiên phú đột phá như thế.

Ngay cả bây giờ Tư Hạ Phổ vẫn chắc mẩm Nguyễn Thu không thể nào trở thành một chiến sĩ đủ tư cách được, nhưng cậu có thể lấy đi Bạch Điểu.

Ban đầu, Tư Hạ Phổ đã thảo luận với một số thống lĩnh của hành tinh phụ để tìm cách khiến Liên Minh mất quyền quân sự, ép buộc Tư Tuân phải giải tán quân đội Liên Minh.

Song, sự cố học viện bị tấn công vẫn chưa được giải quyết hết, giờ Nguyễn Thu lại bùng nổ tinh thần lực trong quá trình khảo hạch, ấy thế mà toàn là chuyện có lợi cho Tư Tuân.

Tư Hạ Phổ dằn sự bực bội và không cam lòng xuống, quay đầu hỏi thầy hiệu trưởng: "Sao Bạch Điểu không ai điều khiển lại tới đây được chứ?"

Hiệu trưởng giải thích rằng: "Chắc là… Năng lượng dự trữ trong khung máy trước đó vẫn chưa hao hết."

Cơ giáp lấy tinh thần lực làm năng lượng để điều khiển. Nói cách khác, năng lượng còn sót lại trong cơ thể Bạch Điểu là tinh thần lực của Tư Huỳnh.

Cũng chính vì thế, năng lượng còn sót lại không cách chi dung hợp với tinh thần lực của người khác.

Hơn nữa, những năng lượng này gần như đã trở thành máu thịt của Bạch Điểu, lan rộng khắp xương cốt và bộ phận máy móc không thể lấy ra được.

Nhưng Nguyễn Thu thì khác, vì cậu mang dòng máu của Tư Huỳnh.

Tinh thần lực bùng phát hồi nãy hẳn đã đạt đến cấp SSS nên mới kết nối với Bạch Điểu.

Trong cả học viện, chỉ có thầy hiệu trưởng và vài thầy giáo biết thân phận thật sự của Nguyễn Thu.

Có cả Tư Thuần.

Trong khán đài, các học sinh vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

"Sao Bạch Điểu lại đến đây? Bị ai đánh thức hả?"

"Người trong khoang mô phỏng này hình như là Nguyễn Thu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!