Chương 35: (Vô Đề)

Cho dù Tập Uyên đeo vòng cổ điện tử, quân Liên Minh vẫn hết sức kiêng dè hắn, trong ngoài khu giam giữ có ít nhất bốn, năm chục người tuần tra, còn sử dụng lưới phòng hộ năng lượng.

Thấy Nguyễn Thu xuất hiện, Tập Uyên đứng dậy, im lặng đi ra từ trong góc.

Hắn im lìm, đôi mắt an tĩnh hơi rũ xuống, thoạt trông hơi tội nghiệp.

Nguyễn Thu đau lòng vô cùng, vội vàng nhờ người mở lưới phòng hộ năng lượng.

Quân Liên Minh lộ vẻ khó xử: "Cậu chủ nhỏ, tôi phải xin chỉ thị từ chủ tịch."

Đường Khiêm cũng không thể tự quyết định được, vì vậy Nguyễn Thu đành tự đi tìm Tư Tuân.

Có thể Tư Tuân đang bận nên cậu gửi một tin nhắn trước.

[Cậu, đừng nhốt Tập Uyên lại được không ạ?]

Tư Tuân không trả lời mà là gọi cho cậu.

Nguyễn Thu nhận, máy liên lạc truyền đến giọng nói của Tư Tuân: "Cho con nhiều nhất mười phút."

Y bảo quân Liên Minh mở lưới phòng hộ ra, nhưng vòng cổ điện tử vẫn không thể tháo ra.

Nguyễn Thu chỉ có mười phút để ở cạnh Tập Uyên, sau đó Tập Uyên vẫn sẽ bị nhốt tiếp.

"Cậu ơi…" Nguyễn Thu năn nỉ y: "Anh ấy đeo vòng cổ rồi nên sẽ không làm gì đâu mà."

Cậu muốn tranh thủ để Tập Uyên được tự do hơn chứ không phải bị nhốt lại như tù nhân.

Và ngày hôm qua, Nguyễn Thu nhận ra thái độ của Tư Tuân đã dịu đi.

Cậu cũng muốn thử điểm mấu chốt của Tư Tuân, nếu Tập Uyên có thể ở bình thường trong tinh hạm vài ngày, lại cư xử tốt hơn, biết đâu sẽ để lại ấn tượng khác trong lòng Tư Tuân.

Tuy rằng hắn là thủ lĩnh của tinh tặc, là nhân vật phản diện trong một quyển sách, nhưng hắn không phải chỉ toàn khuyết điểm và hết thuốc chữa.

Bên kia máy liên lạc im lặng một lát rồi nói: "Ba mươi phút."

Vừa dứt lời, Tư Tuân cúp ngang.

Nguyễn Thu vẫn mất mát, nhưng cậu cũng biết Tư Tuân không dễ gì mà chấp nhận Tập Uyên, trước khi xảy ra sự cố lần này, tinh tặc và quân Liên Minh vẫn hoàn toàn là kẻ thù.

[Cảm ơn cậu ạ.]

Cậu gửi một tin nhắn cho Tư Tuân trước khi tắt máy liên lạc.

Quân Liên Minh tắt lưới phòng hộ năng lượng ngay khi nhận được lệnh của Tư Tuân.

Ngay khi năng lượng kết nối với hàng rào hợp kim biến mất, cánh cửa tự động ở bên cạnh bật mở một cái "keng".

Nguyễn Thu bước vào phòng mà không để ý đến những người xung quanh, lao vào vòng tay của Tập Uyên và ôm hắn thật chặt.

Máy liên lạc và hộp máy trên người Tập Uyên đều bị tịch thu, Đường Khiêm đưa hộp máy cho Nguyễn Thu.

Cậu không thể liên lạc với Tập Uyên, cũng không gặp lại Tư Tuân.

Vì hôm qua hít thuốc mê nên trước khi tách ra cậu và Tập Uyên chưa nói được mấy câu đàng hoàng với nhau.

"Anh," Nguyễn Thu ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hôm qua anh có bị thương không ạ?"

Đường Khiêm thấy cậu như vậy, lắc đầu thở dài ngao ngán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!