Lúc này đèn cảm ứng trong phòng cũng bật sáng.
Nguyễn Thu vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cả người đã bị một lực nắm lấy quay người lại, trước mắt đột nhiên xoay mòng mòng.
Tập Uyên đè cậu vào tường, cuồng nhiệt hôn cậu, thân thể nóng bỏng dùng sức cọ sát vào làn da của cậu, chặn lại bờ môi cậu.
Nguyễn Thu hơi giãy giụa, lại không thể phản kháng, bị hơi thở hồng hộc nóng hổi đó vấn vít, Tập Uyên tựa như muốn hòa cậu vào trong xương thịt của mình mới chịu dừng lại, hoặc là một ngụm nuốt cậu vào.
Rõ ràng hắn không hôn quá sâu, nhưng cậu lại có ảo giác mình sắp ngạt thở, vừa dừng lại một lát cậu bèn ngẩng đầu thở gấp, đầu ngón tay nắm chặt áo Tập Uyên.
Đến khi kết thúc nụ hôn, Tập Uyên ôm Nguyễn Thu ngồi trong góc tường, sở khóe mắt đỏ hồng của cậu: "Ba mươi sáu."
Gì cơ… Nguyễn Thu chậm tiêu nhìn Tập Uyên không chớp mắt, như thể đang xác nhận rằng hắn là thật.
Cậu vui mừng muộn màng, đồng thời lại hơi tủi thân, nhào vào trong ngực hắn gọi: "Anh ơi…"
Nguyễn Thu thật sự tưởng rằng trong số những người bị quân đồn trú bắt được có Tập Uyên, chuyện hắn không trả lời tin nhắn của cậu gì cả mà cứ thế xông vào học viện cũng phù hợp với phong cách của Tập Uyên.
Vừa rồi cậu còn đang nghĩ, nếu Tập Uyên bị bắt thì cậu có nên nhờ Tư Tuân giúp đỡ hay không.
Nguyễn Thu ôm chặt Tập Uyên, mặt vùi vào một bên cổ của hắn, lí nhí nói: "Em lo lắng cho anh quá chừng."
Lòng bàn tay của Tập Uyên vỗ vỗ sống lưng của cậu, dỗ dành: "Tôi nói rồi, sẽ không có chuyện gì mà."
Nguyễn Thu dừng một lát, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Em cũng nhớ anh quá chừng."
Môi cậu đỏ bừng vì bị hôn mạnh, trên má còn vài vết chưa mờ, ánh mắt ươn ướt.
Xa cách quá lâu, Tập Uyên đã nhẫn nhịn kìm nén, hắn vẫn nhớ Nguyễn Thu không thích quá thô bạo, miễn cưỡng không giống lần đầu tiên hôn môi mà như cắn môi cậu.
Nguyễn Thu lại chủ động hôn, bẽn lẽn mà mạnh dạn, hai tay quàng cổ Tập Uyên.
Cậu làm như thế kết quả là lại bị đè xuống hôn lần nữa, môi bị xé rách, còn có mùi máu tanh nhàn nhạt.
Nguyễn Thu yếu ớt rên đau thì Tập Uyên mới chịu dừng lại, bồng cậu đi đến sô pha nhỏ ở bên kia góc phòng.
Nhưng Tập Uyên chưa đã thèm, vẫn không muốn dừng lại hẳn, bèn nắm cằm Nguyễn Thu, từng chút từng chút một hôn lên má và cần cổ trắng ngần của cậu.
Hắn quả thực muốn bù lại khoảng thời gian họ chia xa, Nguyễn Thu đỏ mặt đẩy hắn ra: "Anh, được rồi mà."
Tập Uyên nắm cổ tay không cho cậu cử động, vừa hôn dần xuống vừa xoa nắn một phần xương quai xanh lộ ra của cậu.
Hơi thở của Nguyễn Thu khẽ run, bất giác trốn về sau: "Anh ơi…"
Cậu dựa vào tay vịn sô pha, trốn chỗ nào cũng không được, cũng may Tập Uyên không tiếp tục nữa, ngẩng đầu chóp mũi cọ chóp mũi với Nguyễn Thu, ôm Nguyễn Thu đang cuộn tròn ngồi lên đùi mình.
Nguyễn Thu đưa tay chạm vào mặt Tập Uyên, hãy còn chút hoảng hốt: "Sao anh biết em ở đây?"
Tập Uyên nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối Nguyễn Thu, tư thế của hai người thân mật, hơi thở hòa quyện vào nhau, hắn nói: "Hộp Nhỏ."
Hộp máy được nhắc tên xuất hiện, nó ngồi trên mép sô pha, kiêu ngạo nhấp nháy đôi mắt to bằng hạt mè: "Bíp bíp!"
Nó có thể đọc mã liên lạc của Tập Uyên bất cứ lúc nào thì đương nhiên không chỉ là một robot y tế đơn giản.
Có tọa độ của nó, Tập Uyên đã đến đây ngay khi vào học viện.
Phòng thủ ở bên ngoài học viện rất cao, nhưng ra vào lại không có hạn chế đặc biệt nào, hơn nữa Khang Song Trì sắp xếp người thu hút sự chú ý nên Tập Uyên gần như đi suôn sẻ cả đường đi, phá khóa cũng không gặp khó khăn gì.
"Em còn tưởng anh bị bắt rồi chứ," Nguyễn Thu vẫn còn sợ, không vui tí nào, "Anh đi vào như vậy nguy hiểm quá, lẽ ra nên nói trước với em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!