Sau khi Lâm Xương đi, bầu không khí bên này lập tức tốt lên.
Triệu Địch chê cười Lâm Xương hai câu rồi quăng chuyện này ra sau đầu.
Lúc này trong tay Nhan Tử Mịch là gậy của Bùi Hoán, cậu học theo dáng vẻ lúc nãy của Bùi Hoán đứng bên bàn, cúi người xuống, thọc một cái.
Cạch! !
Xoạt! !
Bùi Hoán cười lên đầu tiên.
Nhan Tử Mịch trực tiếp đánh bay bi trắng, không đụng phải cái nào.
Nhan Tử Mịch đứng thẳng người nhìn Bùi Hoán: Em không biết.
Bùi Hoán đi qua:
"Từ trước nay chưa từng đánh?"
Nhan Tử Mịch: Chưa từng.
Bùi Hoán cầm bi trắng về, hất cằm với Triệu Địch: Nhường cậu ấy.
Triệu Địch tự tin: Dễ.
Bùi Hoán đặt bi vào vị trí vốn dĩ, đứng bên cạnh Nhan Tử Mịch, đè lên vai cậu:
"Thấp xuống chút nữa."
Anh lại gõ chân Nhan Tử Mịch: Tách ra.
Lại bắt lấy cổ tay Nhan Tử Mịch: Nắm đằng sau.
Lại lấy ngón tay chỉ vào đầu Nhan Tử Mịch:
"Cúi đầu, gậy chạm vào giữa bi, nhìn bi."
Nhan Tử Mịch hết sức không phân tâm làm theo, nhưng Bùi Hoán lại chỉ nói tới đây.
Sau đó nữa? Nhan Tử Mịch hỏi.
Bùi Hoán cười:
"Sau đó tuỳ tiện đánh."
Nhan Tử Mịch nhàn nhạt nhìn Bùi Hoán, Bùi Hoán cười lên: Được, dạy cậu.
Anh bước qua, chỉ vào chỗ của bi trắng và chỗ của bi xanh.
Nhan Tử Mịch xem hiểu, có điều vẫn là dùng ánh mắt lúc nãy liếc Bùi Hoán.
Bùi Hoán lại cười lên.
Bùi Hoán lùi về sau, Nhan Tử Mịch đánh bóng, Triệu Địch lúc này đang đứng đối diện Nhan Tử Mịch, Nhan Tử Mịch cúi người, Nhan Tử Mịch cúi đầu, cậu ta đều xem ở trong mắt.
Đặc biệt là ánh mắt cuối cùng Nhan Tử Mịch nâng mắt nhìn bi, Triệu Địch không biết sao thần kinh giật một cái, lập tức nhớ tới lúc đầu cậu ta không biết từ chỗ nào thấy được một câu nói hình dung Nhan Tử Mịch.
Lạnh lùng, ít nói, nghiêm túc, ánh mắt giết người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!