Hành lang rất yên tĩnh.
Nhan Tử Mịch vẫn còn cúi đầu giả bộ xem đề thi.
Đúng vậy, cực kì giả vờ.
Ai cũng không biết tim cậu đập rất nhanh.
Nốt ở chóp mũi kia nóng lên, độ ấm của nó và mọi ngóc ngách trên cơ thể không giống nhau.
Là độ ấm tới từ Bùi Hoán.
Cậu nghĩ, may mà tóc mái cậu dài, như thế này có lẽ sẽ che khuất mặt, không dễ dàng để Bùi Hoán nhìn ra cái gì.
Nhưng có thể là xem quá lâu, cậu nghe thấy tiếng Bùi Hoán cười.
"Cậu đang làm đề sao bạn học Nhan Tử Mịch?"
Nhan Tử Mịch điềm tĩnh gấp quyển đề thi lại: Thì xem thôi.
Cứ như vậy trong chốc lát, gọng kính mắt của Nhan Tử Mịch lại rơi xuống.
Cậu muốn dùng tay đỡ lấy, nhưng Bùi Hoán đã giúp cậu.
Bùi Hoán vươn tay ra rất nhanh, nhấc một bên kính đẩy lên trên.
Cậu còn nói:
"Hôm nay cái kính này hơi to."
Bùi Hoán đằng sau còn muốn nói gì đó nhưng lại bị người cắt ngang.
Hai người ở đây hả Triệu Địch đột nhiên đi ra
"Tao đang suy nghĩ viết hai hàng mật mã như thế nào, bọn mày đã không thấy đâu rồi."
Bùi Hoán xoay đầu lại: Làm sao?
Triệu Địch cười một cái:
"Nói với Tử Mịch một chút."
Triệu Địch trực tiếp chen vào giữa Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán, cầm tài liệu in ấn trong tay Nhan Tử Mịch lên.
"Tôi sợ cậu loạn, ra giải thích cho cậu một chút."
Tiếp theo đó, Triệu Địch tốn 2 phút chỗ này chỗ kia giải thích rõ cho cậu, trước là đề này, sau là đề này, đề này đơn giản hơn chút, đề này có chút khó, nghe không hiểu thì bỏ đi.
Nhan Tử Mịch gật đầu rồi gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.
"Được, cảm ơn đàn anh."
Triệu Địch vui vẻ lên:
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ" Cậu ta lấy điện thoại ra:
"Có gì không hiểu thì tới hỏi tôi, thêm wechat đi."
Nhan Tử Mịch theo bản năng liếc nhìn Bùi Hoán, không nghĩ rằng Bùi Hoán đúng lúc cũng nhìn cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!