Bùi Hoán hôn Nhan Tử Mịch rất lâu.
Lúc tách ra, Nhan Tử Mịch cảm nhận rõ rằng hô hấp của mình có chút khó khăn, thở dốc tới độ xung quanh toàn là tiếng thở của cậu.
Cậu chỉ hơi liếc nhìn Bùi Hoán rồi lập tức cúi đầu xuống, dựa vào vai anh.
Rất nhanh sau đó Bùi Hoán ôm lấy eo cậu, kéo cả người cậu qua.
Tay đặt lên vai Bùi Hoán của Nhan Tử Mịch giơ lên ôm lấy cổ anh.
Cậu vẫn đang thở dốc.
Bùi Hoán lại nghịch tóc cậu, cuốn từng vòng một.
Nhan Tử Mịch ngẩn ngơ hưởng thụ, không bao lâu sau, không biết là cậu bị chọc phải dây thần kinh nào, mắt cong cong tự mình bật cười.
Lúc này cậu còn say hơn lúc uống hai bình rượu, trên môi dường như vẫn còn lại cảm giác bị đè ép, nhắm mắt mở mắt đều là hình ảnh Bùi Hoán hôn cậu.
Hô hấp mới thông thoáng được một chút lại bắt đầu gấp gáp do dư vị kì lạ.
Nhan Tử Mịch chớp mắt, cụp mắt xuống, khống chế bản thân cố gắng bình tĩnh.
Bình tĩnh trước đã.
Nhan Tử Mịch.
Qua một lúc, Bùi Hoán gọi tên cậu.
Nhan Tử Mịch biếng nhác trả lời: Vâng.
Bùi Hoán nói: Có máy bay.
Nhan Tử Mịch ngoái đầu lại nhìn, không thấy, đúng lúc Bùi Hoán thả lỏng tay, cậu liền chui ra từ trong lòng Bùi Hoán.
Tầm nhìn rộng rãi, Nhan Tử Mịch ngẩng đầu liền nhìn thấy một vật đang di chuyển trên bầu trời.
Vì là đang tán ngẫu nên Nhan Tử Mịch hỏi:
"Lần đầu tiên anh ngồi máy bay là lúc nào?"
Bùi Hoán nghĩ:
"Tiểu học, nghỉ hè đi tìm bố mẹ anh."
Nhan Tử Mịch nói:
"Trùng hợp quá, em cũng là từ tiểu học" Cậu chỉ lên trời:
"Hơn nữa cũng là buổi tối."
Nhan Tử Mịch muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, Bùi Hoán đột nhiên nói: Lạnh không?
Nhan Tử Mịch lắc đầu: Không lạnh.
Bùi Hoán: Nổi gió rồi.
Anh hình như không nghe thấy Nhan Tử Mịch nói không lạnh, lấy áo khoác và mũ của Nhan Tử Mịch từ trong túi ra.
Có một loại lạnh đó là Bùi Hoán cảm thấy bạn lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!