Vai của Bùi Hoán rộng hơn Nhan Tử Mịch nhiều, hôm nay nhiệt độ không khí cao, hai người đều mặc mỏng, Nhan Tử Mịch dựa vào như vậy có thể cảm nhận được cơ bắp một vài chỗ nào đó của Bùi Hoán qua lớp áo.
Mặt trời dần dần nghiêng hướng, ánh nắng chiếu rọi một khoảng rộng lên ban công khiến đường ranh giới thu hẹp lại xuống dưới chân họ.
Nhan Tử Mịch nhìn vô định vào bức tường trắng đằng sau Bùi Hoán, còn Bùi Hoán thì đang chơi bím tóc nhỏ sau gáy cậu.
"Tóc dài ra nhiều rồi."
Một lúc sau, Bùi Hoán nói.
Nhan Tử Mịch hỏi: So với lúc nào?
Bùi Hoán:
"So với lần trước sờ tóc em."
Nhan Tử Mịch lại hỏi:
"Lần trước sờ tóc em là lúc nào?"
Bùi Hoán nói: Là lần trước.
Nhan Tử Mịch lập tức bật cười:
"Anh biết nói chuyện thật đấy."
Ối dồi đệt mẹ!
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới âm thanh, Nhan Tử Mịch rời khỏi người Bùi Hoán thì thấy Tiểu Cương trở về.
"Không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết."
Tiểu Cương che mắt cười, cong lưng chui vào.
Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán liếc mắt nhìn nhau rồi bước vào trong.
Tiểu Cương vội vàng cầm lấy chứng minh thư trên bàn, hết sức chứng minh bản thân:
"Không phải tôi cố ý về, là quên chứng minh thư, xin lỗi xin lỗi."
Nhan Tử Mịch bật cười:
"Chúng tôi có làm gì đâu?"
Tiểu Cương làm một thủ thế mời:
"Có thể làm, có thể làm, buổi chiều đàn em cũng không về, vô cùng tiện."
Nhan Tử Mịch bất lực: Vương Tiểu Cương.
Tiểu Cương cười, đúng lúc Bùi Hoán đi vào, Tiểu Cương vào hỏi với anh,
"Bạn cùng phòng của cậu ấy, Tiểu Cương, xin chào."
Bùi Hoán nói:
"Đàn anh của em ấy, Bùi Hoán, xin chào."
Tiểu Cương cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!