Nhan Tử Mịch cứ ôm điện thoại đứng ở cửa, không biết nên đi vào trong như thế nào.
Bùi Hoán đang theo đuổi cậu?
Dù cho có chút phỏng đoán nhưng việc này được Bùi Hoán xác thực và gửi tới dưới dạng tin nhắn, Nhan Tử Mịch vẫn cảm thấy khó tin.
Màn hình điện thoại tự khóa lại sau 1 phút, nhưng Nhan Tử Mịch lại cài đặt không để nó tối đi.
Nhan Tử Mịch.
Tôi đang theo đuổi em.
Hì.
Hồi lâu sau, Nhan Tử Mịch vẫn không nhịn được cười ra tiếng.
Cứu mạng cứu mạng
Thậm chí cậu còn không biết nên trả lời thế nào, gửi lại một từ: [Ồ]
Vô cùng lạnh lùng.
Em biết rồi.
Đợi Nhan Tử Mịch có thể làm chủ suy nghĩ của mình, điều đầu tiên đương nhiên là nói chuyện này cho Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt ở đầu bên kia cười còn xán lạn hơn cả Nhan Tử Mịch:
"Đệt mẹ đệt mẹ, mày còn nói anh ta thẳng!"
Nhan Tử Mịch lúc này đang tê liệt trên ghế sofa, tư thế thoải mái chưa từng thấy, tay đang chơi sợi dây sạc không biết lấy từ đâu, quấn vòng ngón tay.
"Hồi trước anh ấy thẳng thật" Nhan Tử Mịch:
"Là cái loại thẳng mà mày không dám nghĩ ấy"
Lâm Kiệt càng cười: Bị mày bẻ cong?
Nhan Tử Mịch: Không biết.
Lâm Kiệt hỏi: Vui không?
Nhan Tử Mịch đương nhiên: Rất vui.
Lâm Kiệt:
"Hahaha, tất nhiên rồi, mày chỉ trả lời một từ 'Ồ'?"
Nhan Tử Mịch: Ừ.
Lâm Kiệt:
"Làm tốt lắm, để anh ta theo đuổi mày!"
Nhan Tử Mịch cười: Đúng vậy.
Thực ra cậu gửi xong không qua bao lâu thì hối hận, không phải gật đầu một cái là có thể ở bên nhau rồi à?
Nhưng hối hận không tới mấy giây lại không hối hận nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!