Anh họ bị đá ho sặc sụa vài cái, hắn mặt mày dữ tợn lại vung nắm đấm lên, chỉ là cú đấm này còn chưa tới gần liền bị Bùi Hoán nắm lấy cổ tay.
Tiếp đó Bùi Hoán một tay vặn một cái ấn thẳng người lên tường.
Đệt! Đệt! Anh họ tức mặt đỏ bừng:
"Nhan Tử Mịch hai đánh một thì tính là gì!"
Nói rồi hắn vung tay còn lại lên nhưng vẫn bị Bùi Hoán chụp lấy.
Bùi Hoán nói:
"Không phải hai đánh một, là tao đơn phương đánh mày."
Mày! Người trên tường nghiến răng:
"Mày tên là Bùi Hoán đúng không."
Bùi Hoán: Muốn làm gì?
Anh họ muốn mở miệng nói gì đó thì thấy Nhan Tử Mịch đặt điện thoại lên tai.
Alo bác ạ.
Anh họ mở to mắt, giọng lập tức nhỏ lại: Mày làm cái gì?
Nhan Tử Mịch nói với điện thoại: Anh họ ở chỗ cháu.
Nói rồi Nhan Tử Mịch liền đặt điện thoại bên cạnh tai anh họ, anh họ hèn nhát hô một tiếng: Bố.
Bác đầu bên kia giọng rất to: Mày lại tới tìm Mịch Mịch làm gì? Mày sợ còn chưa đủ mất mặt?
"Anh họ cắn chặt răng, tức tới độ thở mạnh. Anh họ:"Biết rồi.
"Cúp điện thoại, Bùi Hoán cũng thả anh họ ra, hắn cử động tay một chút, dùng ngón trỏ hung tợn chỉ vào Nhan Tử Mịch và Bùi Hoán rồi xoay người rời đi. Đợi anh họ rời đi, Bùi Hoán thu dọn đồ đạc bị đẩy rơi xuống đất."Sao anh ta lại tới?
"Bùi Hoán hỏi Nhan Tử Mịch. Nhan Tử Mịch nhặt giấy:"Mấy ngày trước sinh nhật bác gái anh ta cũng ở đó, em nói với anh ta vài câu.Bùi Hoán nhíu mày:Cậu chỉ nói anh ta vài câu, anh ta liền tức giận tới vậy?Nhan Tử Mịch cười:Đương nhiên là tìm điểm đau nhất nói.Bùi Hoán:Anh ta rất sợ bố?Nhan Tử Mịch:Vâng.Bùi Hoán lại hỏi:Anh ta nắm thóp cậu?
"Nhan Tử Mịch chớp mắt một cái, khẽ khụ một tiếng:"Coi là vậy.
"Bùi Hoán thấy Nhan Tử Mịch có hơi không tự nhiên, không tiếp tục hỏi mà đổi câu:"Sao anh ta biết tôi?
"Nhan Tử Mịch tránh thoát khỏi ánh mắt của Bùi Hoán:"Em không biết.
"Bùi Hoán càng cảm thấy kì quái, nhưng rõ ràng Nhan Tử Mịch không muốn nhắc. Bùi Hoán nghĩ, hỏi:"Lần sau anh ta lại tới tìm cậu thì sao?Nhan Tử Mịch:Em lại gọi điện thoại cho bác.Bùi Hoán bật cười:Ngược lại cũng là một cách.
"Nhan Tử Mịch cũng cười:"Anh sẽ không cảm thấy em chơi xấu chứ, liên quan tới người lớn các thứ.Bùi Hoán lắc đầu:Sẽ không, cách nhanh lẹ có hiệu quả sao có thể nói là chơi xấuAnh nói:Vô lí là anh ta.
"Nhan Tử Mịch lại cười:"Anh cái gì cũng không biết mà nói anh ta vô lí?Bùi Hoán:Dẫu sao cũng không thể là cậu vô lí.Nhan Tử Mịch:Tin tưởng em vậy à.
"Bùi Hoán không có chút do dự nào:"Ừ.
"Nhan Tử Mịch bật cười. Bùi Hoán cứ như vậy đứng về phía cậu khiến cậu có hơi phiêu. Vì thế thu dọn giấy xong, cậu dựa lại gần Bùi Hoán, hai tay đặt sau lưng:"Thế còn anh? Anh tới làm gì?Bùi Hoán:Đón cậu về.
"Nhan Tử Mịch nhịn cười, cố gắng nói:"Em không biết làm thế nào về à?
"Bùi Hoán thế mà nói:"Cậu không biết.
"Nói xong Bùi Hoán ngoái đầu đưa tới một xâu kẹo hồ lô bên cạnh bàn. Kẹo hồ lô dâu tây. Trong lòng Nhan Tử Mịch lập tức cười, nhưng miệng vẫn nói thuận theo chủ đề vừa nãy:"Em không biết tự mình mua à?Bùi Hoán nghe xong:Ồ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!