Chương 43: Ship CP

Rất nhanh, Bùi Hoán phát hiện nửa thân trên trong chăn trống trơn, anh còn vén chăn ra liếc nhìn.

Hiếm thấy người này lộ ra vẻ mặt hơi áy náy, trong lòng Nhan Tử Mịch cười nói: Tự anh cởi.

Bùi Hoán cười, nhưng động tác tiếp theo của anh là âm thầm chống hai chân lên.

Bí mật nhỏ không thể nói của con trai, Nhan Tử Mịch vẫn biết.

Có điều cậu giả vờ không thấy, xoay đầu sang bên hỏi Bùi Hoán: Còn ngủ không?

Bùi Hoán bật cười:

"Giờ thì ngủ sao được nữa."

Cũng phải.

Nhan Tử Mịch nghiêng người, đối mặt với Bùi Hoán hỏi:

"Hôm qua làm sao thế? Uống nhiều tới vậy?"

Bùi Hoán lắc đầu:

"Không uống quá nhiều, hôm qua tâm trạng không tốt."

Nhan Tử Mịch a một tiếng:

"Vậy nên là hậu quả của việc cả đêm không ngủ."

Bùi Hoán ngước mắt:

"Triệu Địch nói cho cậu rồi?"

Nhan Tử Mịch không trả lời câu hỏi này, sau đó hỏi:

"Tại sao? Không ngủ cho ngon đi ở ban công nghĩ cái gì vậy?"

Bùi Hoán nói: Kéo dòng thời gian.

Nhan Tử Mịch nghe không hiểu:

"Hả? Dòng thời gian gì."

Bùi Hoán tự mình cười, còn khụ khụ khó hiểu, đột nhiên gọi tên: Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch: Hả?

Anh lại bỗng dưng vươn đôi bàn tay to ra ép lên mặt Nhan Tử Mịch.

Nhan Tử Mịch theo bản xạ nhắm mắt lại, nghe thấy Bùi Hoán nói: Về sau cậu sẽ biết.

Đợi Bùi Hoán thu tay về, anh cũng rời giường, để lại cho Nhan Tử Mịch một bóng lưng không mặc áo.

Tốc độ ngươc lại rất nhanh.

Nhan Tử Mịch rất buồn ngủ. cậu vốn muốn đợi Bùi Hoán tắm xong trở về, nhưng đợi mãi đợi mãi cự nhiên ngủ mất.

Lại lần nữa tỉnh giấc là bởi vì mũi ngứa, cậu động đậy mở mắt ra phát hiện là bị Bùi Hoán làm tỉnh.

Bùi Hoán còn dùng viền góc chăn chọc mũi cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!